Toà soạn B một năm qua chăm chỉ làm việc, Phó tổng biên tập Châu hôm nay mời nhân viên cùng ăn tiệc cuối năm, do đã có vài người xin nghỉ phép để về quê sớm nên bữa tiệc cũng chỉ hơn chục người.
Cấp dưới của Phó tổng biên tập còn loáng thoáng nghe được, một lát người yêu của anh sẽ đến cùng tham gia ăn uống với họ, dù là đã thấy Doãn Hạo Vũ ghé toà soạn B không ít lần rồi, nhưng để trực tiếp ngồi ăn chung nói chuyện thì đây là lần đầu tiên.
Mọi người đã ngồi ăn được hơn 20 phút nhưng mãi vẫn chưa thấy Doãn Hạo Vũ đến, thư ký Lâm đành quay sang hỏi Châu Kha Vũ.
"Phó tổng biên tập, cậu Doãn có việc bận gì ạ?"
"Nói nhỏ thôi, một lát em ấy hỏi thì mọi người không được hé miệng ra đâu đấy"
Nhân viên toà soạn B đều chăm chú hướng về Châu Kha Vũ.
"Đứa nhỏ nhà tôi ngủ quên, tôi cũng định gọi dậy nhưng em ấy ngủ ngon quá nên tôi đi trước, bây giờ em ấy dậy rồi, đang trên đường đến"
Phó tổng biên tập Châu thật sự cưng người yêu đến nghiện rồi.
"Không được nói lại với Hạo Vũ, em ấy hay ngại lắm"
Đám đông thì thầm một hồi thì Doãn Hạo Vũ vội vàng bước vào, hôm nay cậu ăn mặc không quá cầu kỳ, bên trong là áo phông trắng, bên ngoài thêm một chiếc gile caro phối với quần đen dài, có lẽ do vừa mới ngủ dậy nên mặt hơi sưng lên một tí, đứa nhỏ ngoan ngoãn chạy đến ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ.
Cậu vừa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với anh.
"Anh không gọi em dậy?"
"Là em ngủ ngon quá nên anh không nỡ"
Doãn Hạo Vũ trừng mắt với người yêu xong lại mỉm cười như thỏ nhỏ, cúi đầu chào mọi người ở xung quanh.
"Ngại quá, tôi để mọi người đợi rồi"
"Không sao, cậu Doãn đói không, vừa mới ngủ dậy chắc chưa ăn gì nhỉ?"
Giai Giai ngồi bên kia nhanh tay đẩy đĩa thịt bò sang chỗ Doãn Hạo Vũ, do hấp tấp nên vô tình quên mất lời Châu Kha Vũ dặn, chuyện gì cũng mang ra nói.
Châu Kha Vũ thở dài, vừa quay sang đã thấy người yêu nhỏ trừng hai mắt ra với mình.
"Em ăn nhiều một chút..."
Ánh mắt của Doãn Hạo Vũ lúc này chính là kiểu "Một lát nữa em cắn chết anh"
Giai Giai vừa gây ra tội chỉ biết ngồi một góc né tránh ánh mắt của Phó tổng biên tập Châu, thôi thì coi như tôi tạo cơ hội để anh dỗ người yêu cũng được mà?
Suốt bữa ăn, Châu Kha Vũ ăn không bao nhiêu hết, anh liên tục gắp thức ăn cho vào bát của Doãn Hạo Vũ, cẩn thận ngồi bên cạnh bóc tôm cho cậu, Doãn Hạo Vũ thì thoải mái tận hưởng sự cưng chiều của người yêu, vui vẻ trò chuyện với mọi người. Cho đến khi món cua được đem ra, Doãn Hạo Vũ mới sững lại một chút.
Vì đông người ngồi nhưng Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ lại ngồi khúc đầu, cậu chủ động nói với nhân viên.
"Cậu mang phần cua sang bên kia cho mọi người nhé, chúng tôi bị dị ứng nên không ăn đâu"
BẠN ĐANG ĐỌC
双宇电台 | KEPAT | Cuộc sống là hoa, em là mật ngọt.
Fanfiction"Anh muốn mua một cành hoa." Author: melsoultime