Tuy nói đêm khuya tĩnh lặng, nhưng khi Trì Sơ cùng Sùng Lăng đối kháng với người giấy cũng không nói to quá nhiều, mà tường cũng có cách âm nên những người ở phòng khác nếu ngủ say cũng sẽ không chú ý. Dù có cảnh giác, cũng chỉ lắng tai nghe thử động tĩnh bên ngoài chứ không tùy tiện ra ngoài xem xét.
Sùng Lăng mở cửa đi ra, chỉ thấy khắp nơi tối đen tĩnh lặng.
Nhà trọ là kiến trúc hình chữ hội, hành lang trên lầu hai là kiểu thông nhau. Có lẽ vì để cho nhà mình chút riêng tư, hành lang bên phải lắp một chiếc cửa gỗ, móc khóa, tính cả phần bên phải và phần đối diện trên lầu hai đều là nơi ở của chủ trọ, bởi vì con gái không về, nên bình thường không ai ở.
Có ba căn phòng nằm sát đường bên này, khá là rộng rãi, rất tiện lợi, vị trí tốt, giá có hơi cao. Bên Trì Sơ tổng cộng có sáu người, hai người một phòng, vừa đủ ba căn. Phòng của Trì Sơ và Sùng Lăng nằm gần hành lang, Cố Minh Kiều và Mạnh Sơ Ngữ ở chính giữa, đi qua mới là phòng của Ngụy Bộ Phàm và La Ức Thần.
Sùng Lăng gõ cửa phòng bên cạnh, ở trong truyền đến giọng nói cảnh giác của Cố Minh Kiều: "Ai đó?"
Không ngờ Cố Minh Kiều đã tỉnh, nhưng nghĩ lại cũng không kỳ lạ.
Thân thủ của Cố Minh Kiều không đơn giản, hoặc là được học từ nhỏ, hoặc làm những nghề có liên quan. Lúc trước trò chuyện, Cố Minh Kiều đã từng nói về nghề nghiệp của mình, thế mà lại là tiếp viên hàng không, như vậy chỉ có cách nói học võ từ nhỏ mới giải thích được.
Người học võ tai thính mắt tinh, cảnh giác cao hơn người thường rất nhiều, với lại hai phòng nằm sát, vừa rồi phòng họ xảy ra động tĩnh, chắc chắn Cố Minh Kiều đã nghe thấy.
"Là tôi." Sùng Lăng nói: "Phòng của bọn tôi xảy ra chút chuyện, bên các cô thế nào?"
Cố Minh Kiều mở cửa phòng, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề: "Xảy ra chuyện gì? Phòng chúng tôi không có gì cả."
Đúng lúc này một cánh cửa khác cũng mở ra, Ngụy Bộ Phàm và La Ức Thần bọc quần áo cùng nhau ra ngoài.
Sùng lăng cũng nói luôn: "Vừa rồi có một người giấy cạy cửa sổ phòng chúng tôi, định lẻn vào trong. Mọi người cảnh giác một chút."
"Người giấy?!" Sắc mặt Cố Minh Kiều khó coi: "Thật là người giấy sao?"
Không phải cô nghi ngờ Sùng Lăng, mà là đang xác nhận có phải giống ý mình hiểu hay không.
Sùng Lăng gật đầu: "Chính là kiểu người giấy trong tiệm vàng mã, dùng để chôn cùng người chết."
Chẳng sợ không tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được hàn ý thấu xương, buồn ngủ gì cũng bay biến.
Đặc biệt là La Ức Thần, dù sao hắn cũng là người mới, đêm nay cảnh giác như vậy chính là vì quá lo lắng ngủ không được, nên khi nghe tiếng nói chuyện của Sùng Lăng và Cố Minh Kiều mới ngồi dậy. Ai mà chẳng xem qua mấy bộ phim kinh dị, chưa kể La Ức Thần còn từng diễn qua, trong đầu có chút rối loạn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐMED] Trò Chơi Chạy Trốn NPC
RomanceTác giả: Đào Chi Yêu Yêu Yêu Yêu Editor: Trân (Pudding) Thể loai: Đam mỹ, hiện đại, kinh dị, trinh thám, vô hạn lưu, trò chơi, linh dị thần quái, chủ thụ. Tình trạng: Đang tiếp tục Tình trạng edit: Đang tiếp tục Nguồn: JJWXC Văn án: Trì Sơ là một t...