Editor: Trân
Beta: Tugney
Đã từng suy đoán rất nhiều nguyên do Triệu Hoằng Văn đến thôn Phượng Đầu, nhưng liên quan đến thân thế thì thật có chút ngoài ý muốn.
"Thật ra từ xưa tôi đã phát hiện, chỉ là không nghĩ quan tâm nhiều." Triệu Hoằng Văn cười khổ, rốt cuộc thấy tin tức trên TV rất nhiều, cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra trên người mình. Huống chi cha mẹ vẫn luôn yêu thương hắn, gia đình hòa thuận, thế nên mỗi khi hắn phát hiện một chút bất thường hắn cũng bỏ qua.
"Giữa tháng sáu tôi gặp phải một trận tai nạn xe cộ, không xảy ra vấn đề nhưng thường nằm mơ những chuyện vụn vặt, mơ thấy một ít cảnh tượng mơ hồ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong mơ là một cái thôn rất nghèo, tôi luôn nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, nhìn người bận rộn dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, dỗ tôi ngủ, giống như hai mẹ con. Tôi còn mơ thấy mình đi đến con đường lót đá trong thôn, từng người dân mang gương mặt mờ ảo chỉ trỏ vào tôi, bọn nhỏ trong thôn không phải mắng chửi nhục mạ thì xô đẩy, ném đá..."
Có thể nghĩ, cảnh mơ như vậy sẽ không khiến người ta vui vẻ, thế nên đoạn thời gian đó Triệu Hoằng Văn rất áp lực, ngẫu nhiên ban ngày cũng sẽ bị hoảng hốt.
"Cho nên anh tìm đến thôn Phượng Đầu?" Trì Sơ đoán.
Triệu Hoằng Văn gật đầu: "Ngay từ đầu tôi không cho rằng đây là ký ức của mình, nhà của tôi ở trong thành phố, ba mẹ là viên chức xí nghiệp nhà nước, từ nhỏ lớn lên trong khu hộ gia đình. Ông bà cũng ở trong thành phố, bà con thì ở rất xa, ngày tết cũng chưa gặp mặt.
Tôi đi kiểm tra, bác sĩ phân tích có lẽ đó là ký ức lúc nhỏ của tôi. Dựa theo cảnh tượng nhìn thấy trong mơ, đoán chừng đó là ký ức lúc năm sáu tuổi. Con người sẽ dần dần quên mất những chuyện lúc nhỏ, có lẽ vụ tai nạn kia đã làm tôi nhớ lại đoạn ký ức này.
Quan trọng là mỗi khi nằm mơ, người phụ nữ kia làm tôi cảm thấy rất yên tâm rất ấm áp.
Tôi mất rất nhiều thời gian mới tìm được thôn Phượng Đầu, cũng tự mình đến một chuyến, rất phù hợp với cảnh trong mơ. Đương nhiên, tôi đã lặng lẽ xét nghiệm DNA, tôi và cha mẹ không có quan hệ huyết thống.
Tôi nói chuyện với cha mẹ, bọn họ mới kể lại sự tình năm đó.
Nghe nói cha mẹ từng có một người con trai nhưng vì ham chơi rơi xuống sông chết đuối. Vào giữa tháng bảy mùa hè năm 1991, cha mẹ về quê, đạp xe đến giữa đường thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lúc đó mới phát hiện ra tôi. Nghe nói khi ấy tiếng khóc tôi rất nhỏ, do bị sốt cao, đưa đến bệnh viện suýt nữa đã không cứu được.
Cảnh sát không tìm được thân phận của tôi, mà tôi thì sốt mấy ngày cái gì cũng không còn nhớ. Thời trẻ mẹ vì làm theo chính sách đã thắt ống dẫn trứng, không thể sinh con, lại muốn có một đứa nhỏ, vốn định đi nhận nuôi. Lần đó về quê cũng vì chuyện này, vừa lúc gặp được tôi, cha mẹ nói trời cao chứng giám, liền mang tôi về nhà."
Nói tới đây, Triệu Hoằng Văn khẽ cười.
Từng có bất hạnh, rồi lại được may mắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐMED] Trò Chơi Chạy Trốn NPC
RomanceTác giả: Đào Chi Yêu Yêu Yêu Yêu Editor: Trân (Pudding) Thể loai: Đam mỹ, hiện đại, kinh dị, trinh thám, vô hạn lưu, trò chơi, linh dị thần quái, chủ thụ. Tình trạng: Đang tiếp tục Tình trạng edit: Đang tiếp tục Nguồn: JJWXC Văn án: Trì Sơ là một t...