Trò chơi trốn tìm 11

1K 127 14
                                    

Editor: Trân

Beta: Tugney

Điện thoại của Sùng Lăng đột nhiên rung lên, trước khi đi ngủ, anh đã chuyển sang chế độ rung đề phòng lúc quan trọng điện thoại reo lên dẫn đến nguy hiểm. Là tin nhắn gửi đến, anh nhấn vào xem cũng chú ý luôn thời gian.

"Vào hai giờ sáng. Cố Minh Kiều gửi tin nhắn nói đêm nay đã kết thúc, cô ấy đang ở đại sảnh lầu một."

"Vừa rồi toàn bộ đỉnh núi Sơn Cư vô cùng tĩnh lặng, giọng nói của Tào Tuấn lại đột ngột xuất hiện." Trì Sơ nghi ngờ khi đang chơi trò chơi thì Sơn Cư sẽ bị cách ly với thế giới bên ngoài.

Sùng Lăng hiểu ý cậu, gật đầu nói: "Có lẽ chỉ có khu chúng ta ở là bị cách ly, ngoại trừ mười căn phòng cho khách, cũng không nghe thấy âm thanh của những người khác."

Cũng đúng, người chơi đã có chuẩn bị tâm lý, trừ đôi tình và Cao Tuấn gặp chuyện thì không nghe thấy tiếng động của ai khác. Gia đình Triệu Hoằng Văn ở khu nhà phía sau, là một căn phòng lớn, Thẩm Phương có một căn phòng riêng, hai nhân viên nam ở chung một phòng, đều nằm ở khu nhà phía sau. Còn về hai cô phục vụ buổi tối họ không ở đây mà đã về nhà.

Hai người từ trên trần leo xuống, cả người dính không ít bụi phải đi rửa sơ một chút.

Ra khỏi cửa, Sùng Lăng tới gõ cửa phòng 03: "Lý Hạo Dương? Phương Nghị?"

Đợi vài giây, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lý Hạo Dương mở cửa phòng, trên người chỉ mặc bộ nội y giữ ấm, sắc mặt đỏ ửng, đổ một thân mồ hôi, vẻ mặt như vừa sống sót sau tai nạn: "Sùng Lăng đại ca! Trì Sơ!"

Phương Nghị theo sát phía sau, ném cái áo lông cho Lý Hạo Dương.

Lý Hạo Dương bị gió lạnh thổi trúng run lên một cái, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Trì Sơ đi đến phòng 04 nhìn thoáng qua, cửa phòng mở toang, đèn bật sáng, trong phòng vẫn bình thường, căn phòng này là của Ngụy Bộ Phàm.

Phòng 05 là của Cố Minh Kiều và Mạc Phỉ Phỉ, cửa phòng cũng đang mở, đèn không sáng nhưng trên cánh cửa gỗ vẫn còn những vết cào của móng tay, trên hành lang có vết máu kéo dài, còn có vài mảnh vải rách màu vàng và lông vũ bay tán loạn. Áo lông mà Mạc Phỉ Phỉ mặc chính là màu vàng, nhìn cảnh này, hẳn là sau khi Mạc Phỉ Phỉ bị phát hiện liền bị kéo đi.

Lại nói hai người cùng ở một phòng, sao Cố Minh Kiều tránh được?

Khi gửi tin nhắn, Cố Minh Kiều nói mình đang ở lầu một, không lẽ... cô ấy từ cửa sổ nhảy xuống?

Trì Sơ đi đến phòng 07 và phòng 10 nhìn xem, chăn nệm trên giường rất lộn xộn. Hiển nhiên chuyện vừa xảy ra khiến bọn họ trở tay không kịp, vô cùng hoảng sợ cũng vô lực chống đỡ.

Bất quá...

Từ cửa sổ phòng 07 nhìn xuống, nương theo ánh sáng từ đại sảnh lầu một, có thể nhìn thấy một hình người dưới nền tuyết. Chắc Cao Tuấn đã ngã từ trên lầu xuống, may mắn đêm qua tuyết vẫn luôn rơi đến tối, giờ tuyết còn đọng lại chưa tan, chứ nếu không...

[ĐMED] Trò Chơi Chạy Trốn NPCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ