Vũ hội hóa trang 8

684 95 6
                                    

47.

Beta: Tugney

Bị bắt nhìn cảnh tượng tử vong của nữ quỷ đã chết vài thập niên một cách sống động, thêm mùi máu chân thật thật làm người buồn nôn, Trì Sơ không thể khống chế nhịp tim hỗn loạn của mình. Cậu cắn vào đầu lưỡi, lợi dụng cơn đau thu lại những cảm xúc không cần thiết, điều chỉnh vẻ mặt, không để đối phương nhìn thấy sự khủng hoảng, trước sau vẫn duy trì một phần bình tĩnh và lý trí.

Trên thực tế, mỗi khi cậu gặp nguy hiểm, bản năng tiềm ẩn sẽ phát huy tác dụng.

Chu Hàng từng nói, hoặc trời sinh cậu đã có tố chất tâm lý mạnh hơn người thường, hoặc là cậu đã từng được trải qua huấn luyện.

Năm năm trước, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, một thiếu niên sinh ra trong gia đình bình thường, sao chịu được huấn luyện tâm lý? Bây giờ trải qua các ải trò chơi, làm quen được Mạnh Sơ Ngữ, cũng không khó đoán được tố chất tâm lý và năng lực ứng biến có từ đâu.

Trì Sơ nhìn chằm chằm vào con quỷ trên giường, đề phòng cô đột nhiên tấn công, đồng thời lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Như Vân tựa hồ không có ý định tổn thương cậu, các vết máu vết thương trên người chợt biến mất, cô lại là bà hai đầy phong tình kia.

"Cao gia đi Hồng Kông, thời gian cụ thể là lúc nào?" Trong hồ sơ trước đó, cậu biết Cao gia đi Hồng Kông vào năm 1946, nội dung chi tiết hơn thì không biết. Cho dù là hàng xóm cũ, cũng chỉ là phát hiện biệt thự một thời gian dài không có ai ở, kết hợp với những lời đồn đãi, mới suy đoán cả nhà họ đã di dân hết rồi.

"Ngày 12 tháng 12 năm 1946. Khi đó tuy Nhật Bản đã đầu hàng, nhưng lại có nội chiến, Cao gia và quân quốc dân rất thân nên lão gia sợ. Lão gia gặp mặt không ít người, đưa rất nhiều tiền, lúc này mới tìm được cách, định là cả nhà chia làm mấy nhóm, từng người đi, sau đó mới hội hợp đi Hongkong, như vậy người ta mới không chú ý. Vốn dĩ hôm sau tôi sẽ khởi hành, nhưng tôi lại bị giết!" Nhắc đến việc bị giết, đôi mắt Như Vân đỏ lên, gương mặt mỹ lệ trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

"Lúc đó trong biệt thự còn có ai?" Trì Sơ lại hỏi.

"Còn có ai?" Như Vân lẩm bẩm, dường như đang hồi tưởng: "Tất cả đều có mặt, tôi và bà ba không bị người ngoài hoài nghi nên nằm trong nhóm người được đi trước, còn lão gia và bà cả đều ở nhà." Như Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trì Sơ cười: "Bọn họ bây giờ, cũng đang ở nhà."

Sống lưng Trì Sơ lạnh toát.

Như Vân không biết tại sao lại thấy rất vui, miệng khẽ cười, kéo bức màn nhìn vào thành phố trong đêm: "Bên ngoài thật đẹp, đáng tiếc, tôi bị nhốt ở nơi này, không thể ra ngoài. Nếu cậu có thể đưa tôi đi, tôi sẽ ở cạnh cậu suốt đời, thế nào?"

Như Vân dựa vào bên cửa sổ, để lộ đường cong lả lướt của mình, đôi mắt thật sự có thể câu dẫn nhân tâm.

Trì Sơ lại bắt được lỗ hổng: "Cô không thể ra ngoài? Vậy tại sao Cao Lan có thể?"

Gương mặt Như Vân hiện lên vẻ ghen ghét, biểu tình méo mó, sau một lúc mới bình tĩnh lại, cắn răng nói: "Sao tôi có thể so với cô ta được? Cô ta chính là đại tiểu thư của Cao gia!"

[ĐMED] Trò Chơi Chạy Trốn NPCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ