Trò chơi trốn tìm 9

1.1K 136 5
                                    

Editor: Trân

Beta: Tugney

Tuy Trì Sơ không phải người chơi như Sùng Lăng, nhưng cũng từng trải qua trò chơi ở biệt thự Phong Sơn, mấy người Cố Minh Kiều không ngốc, biết cậu "đặc biệt". Nếu là lúc khác họ sẽ cân nhắc về mục đích của cậu, nhưng giờ đối mặt với nhiệm vụ thì hợp tác mới có lợi, dù sao người là do quỷ giết, ai quan tâm cậu có thân phận gì.

Đoàn người sắp xếp lại tất cả manh mối, đã hiểu sâu hơn về nhiệm vụ.

"Bây giờ tôi tổng kết lại thu hoạch của chúng ta một chút." Khi Cố Minh Kiều nói chuyện luôn nhìn về phía Sùng Lăng, thấy đối phương không phản đối mới tiếp tục: "Thứ nhất, thân phận người bị hại đã xác định được, từ trò đùa dai của 28 năm về trước, có một đứa trẻ biến mất đến nay vẫn không rõ tung tích. Thứ hai, mẹ của đứa trẻ ấy, chính là Thạch Liên cũng đã biến mất, có thể đã chết, và đang trả thù những người tham gia vào sự kiện năm đó. Thứ ba, nơi chúng ta đang ở chính là nơi diễn ra sự kiện, cũng là căn nhà ma mà mọi người đồn đại, có lẽ sẽ có manh mối."

Sùng Lăng nói tiếp: "Thuyền đò trong thôn đều bị phá hư, đường ra ngoài đã bị chặn."

"Tôi thấy tiếp theo chúng ta nên đặt sự chú ý lên cha của Giang Mậu Lâm." Cố Minh Kiều rất lý trí, cô biết mục đích cuối cùng của mình chính là hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu bản thân, giúp đỡ người khác cũng chỉ thuận tay mới làm. Như vậy, bọn họ cần đào sâu vào chuyện năm đó, tìm được Thạch Liên.

Sùng Lăng cũng hiểu, nhưng anh vẫn đang suy xét đến một vấn đề: "Như đã phân tích, trẻ con mất tích sẽ có ba ngày để sống, ba ngày này dường như là để cho cha mẹ đứa trẻ có cơ hội tìm kiếm con mình, cũng cho chúng ta thời gian để giảm xóc. Quan trọng là chúng ta đều biết rõ, dù đang trong thời gian giảm xóc cũng không nghĩa chúng ta đã an toàn."

Trì Sơ hiểu ý: "Nếu không giải quyết được thì chúng ta đừng mong rời đi."

Những người khác nghiêm mặt.

Nếu bọn họ không tìm được Thạch Liên, vậy chẳng khác nào nói trò chơi mãi mãi không có hồi kết?

Trong không khí ngưng đọng, chợt có người mở cửa, gió lạnh ùa vào cuốn theo các bông hoa tuyết khiến mọi người không kịp đề phòng rùng mình một cái. Nhìn lại, là Thẩm Phương và hai nhân viên nam. Hai người này phụ trách phòng bếp, một người là đầu bếp, một người đi chợ kiêm phụ bếp, vì khách ít nên cũng không quá vất vả.

"Quản lý Thẩm, mấy chị là..." Trì Sơ thấy họ trang bị nhiều đồ nghề muốn ra ngoài, không khỏi tò mò.

"Vừa nhận được điện thoại của Triệu tổng, ngài ấy bảo tôi đến bến thuyền đón."

"Triệu tổng đến đây?" Trì Sơ nhịn không được nhìn thời tiết bên ngoài, khẽ nhíu mày.

"Tình huống đặc biệt." Thẩm Phương không nói quá nhiều, đội nón chống tuyết, kéo khẩu trang lên rồi ra ngoài.

Lý Hạo Dương đột nhiên hỏi: "Không phải nói thuyền bị phá hết rồi sao?"

"Chỉ có thuyền ra khỏi thôn bị hủy, bên kia sông vẫn có thuyền." Phương Nghị giải thích.

[ĐMED] Trò Chơi Chạy Trốn NPCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ