12 giờ đêm. Lucinda ngồi thừ người trên sàn nhà, ánh mắt vươn ra xa xăm, không có tiêu cự. Xung quanh cô vứt đầy những quyển sổ bằng da dê đã tháo niêm phong. Những quyển sổ đó là khi cô học được cách sử dụng ma pháp đã dùng để ghi chép lại nhũng ký ức lộn xộn về tiền kiếp. Vì quá nhiều lại quá hỗn loạn nên Lucinda mất rất nhiều thời gian mới tìm được thứ cô cần. Và khả năng Lucinda không muốn nhìn thấy nhất lại thực sự xảy ra: thế giới cô đang sống là trong một quyển sách. Mà quyển sách này cũng chẳng đâu xa lạ, chính là bộ truyện Twilight.
Tâm trạng Lucinda lúc nào không biết nên diễn tả bằng lời thế nào nhưng rõ ràng nhất vẫn là cảm giác hỗn loạn và mất phương hướng. Cô không biết bản thân nên làm gì và phải làm gì khi mà thế giới cô đang sống thậm chí còn không phải tồn tại thực sự. Toàn bộ tâm trí Lucinda như đang ngấp nghé bờ vực sụp đổ, ngay cả ma lực trong cơ thể cũng trở nên nóng nảy và hỗn loạn.
- Tiểu thư... - Douglas đứng ở chỗ nghỉ lưng chừng cầu thang cách Lucinda vài bậc thang lên tiếng cẩn thận gọi. Anh cũng nhận ra tâm tình Lucinda không ổn, chỉ sợ mình nói sai gì khiến cô bạo động ma lực như năm đó. Nhưng Douglas cũng không dám đi đến cạnh Lucinda. Cô đã ra nghiêm lệnh không cho Douglas được đọc nội dung trong những cuốn sổ da dê cô viết.
Lucinda đờ đẫn hướng về phía Douglas. Đúng rồi, cô có Douglas - 1 gia tinh chăm chỉ và trung thành. Cô có một tên anh trai thích làm mặt lạnh nhưng lại cưng chiều cô hết mực. Cô từng có một người cha nghiêm nghị nhưng nội tâm tình cảm, một người mẹ dịu dàng. Cô cũng có một người cha đỡ đầu ấm áp hay cười, một người mẹ đỡ đầu nghiêm túc bác học, một đứa em nuôi kiêu ngạo không được tự nhiên. Họ là gia đình của cô. Tình cảm cô dành cho họ và của họ đối với cô đều là chân thật.
Vậy thì cô việc gì phải lo lắng? Chỉ cần những thứ quan trọng với cô đều là thật thì thế giới này là tồn tại thực sự hay hư cấu đâu còn gì quan trọng? Lucinda, mày thực sự càng sống càng thụt lùi, đã hơn ngàn tuổi rồi mà vẫn còn phải xoắn xuýt vấn đề trẻ con như vậy?
Lucinda nghĩ thông suốt, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, ma lực trong cơ thể cũng chậm rãi bình ổn lại. Lucinda nở nụ cười, đôi mắt đẹp híp lại thành vầng trăng khuyết. Nụ cười ấy tỏa sáng rạng rỡ như nắng ban mai:
- Douglas, tôi đói!
Douglas không biết tiểu thư của anh đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy cô nghĩ thông suốt, gánh nặng trong lòng anh cũng buông lỏng:
- Tiểu thư, cô nên dùng cơm tối rồi.
oOo
Edward xin nghỉ học. Đối với Lucinda chuyện này cũng không bất ngờ. Cô biết anh ta cần thời gian và không gian yên tĩnh để suy ngẫm cho những quyết định tương lai. Và chắc chắn, anh ta sẽ chọn quay trở lại. Không quá lâu, chỉ 1 tuần thôi. Lucinda cảm thấy bản thân cũng cần 1 chút thời gian để chỉnh lý thông tin về thế giới này. Vì vậy cô cũng xin nghỉ. Nhiệm vụ giao cơm liền đổ lên đầu Rosalie và Alice.
Sáu ngày qua đi, Lucinda đã cố sắp xếp lại toàn bộ những nội dung của quyển tiểu thuyết này mà cô nhớ được. Qua hơn ngàn năm, trí nhớ phù thủy tuy kinh người nhưng muốn làm chuyện này cũng khá khó khăn. Cũng may có những ghi chép trước đây nên Lucinda có thể tổng kết được hầu hết những nội dung quyển Twilight: