Bella đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân nên không nhận ra sự khác thường của Edward nhưng Lucinda thì thấy rõ. Có lẽ anh đang liên tưởng đến bản thân, đến cái cách mà chính anh biến đổi. Tuy Lucinda từng đọc qua Twilight nhưng vì đã quá lâu nên cô chỉ nhớ những tình tiết chính. Hôm nay được nghe chi tiết về tiểu sử của bác sĩ Carlisle, Lucinda không nén được sự nể phục trong nội tâm. Cô từng tận mắt chứng kiến quá trình biến đổi thành vampire. Thống khổ trong đó không phải dùng ngôn ngữ là có thể miêu tả được. Vậy mà Carlisle lại có thể không rên lên 1 tiếng trong suốt quá trình hơn 72 giờ ấy. Chợt nhìn sang Edward, đáy lòng Lucinda lại nhịn không được nhói đau. Anh ấy cũng đã từng phải trải qua những thống khổ như vậy.
Edward tiếp tục hướng tới bức họa tiếp theo để giới thiệu. Đây là một bức tranh phong cảnh ảm đạm, vô hồn. Một bãi cỏ âm u trong rừng và xa xa là 1 mỏm đá cheo leo. Giọng Edward vẫn bình tĩnh tựa hồ như sự run rẩy vừa nãy là ảo giác:
- Khi Carlisle biết mình đã trở thành thứ gì, ông ấy đã tự kết liễu. Ông nhảy từ vách núi cao xuống biển nhưng hoàn toàn vô dụng. Điều đáng ngạc nhiên là tuy chỉ là 1 vampire sơ sinh nhưng ông ấy lại có thể kháng cự lại được sức hấp dẫn từ nguồn dinh dưỡng mới. Nhưng càng ngày cơn đói càng thêm mãnh liệt. Carlisle thà chết đói chứ không muốn chạm vào máu người. Ông trốn vào rừng, cách xa xã hội loài người. Và rồi khi Carlisle bị cơn đói cồn cào hành hạ, 1 con hươu xuất hiện. Trước khi lý trí ra lệnh, cơ thể Carlisle đã hành động trước. Khi nhận thức được chuyện vừa xảy ra, Carlisle đã tìm được cách sống có thể tránh trở thành con quái vật. - Giọng Edward khi kể đến đây thì có nhàn nhạt tự hào. - Carlisle quyết định dùng toàn bộ thời gian có được để sống có ích. Ông bơi đến Pháp...
- Khoan đã, anh nói là ... bơi? - Bella có vẻ bị nội dụng kì dị của màn thuyết trình kéo ra khỏi suy tưởng, kinh ngạc hỏi lại.
- Đối với vampire bọn tôi mà nói, đó là một điều thực dễ dàng. - Edward đơn giản giải thích. Thấy vẻ mặt Bella có vẻ vẫn chưa bị chuyện này dọa sợ thì anh khá là thất vọng. Edward thấy hai người không hỏi gì nữa liền tiếp tục câu chuyện còn giang dở:
- Carlisle bơi đến Pháp rồi từ đó đi đến khắp nơi ở Châu Âu, học rất nhiều trường đại học. Ông học nhạc, khoa học, y khoa... tự định ra khuynh hướng sống cho mình, cũng như tìm đủ mọi cách để cứu vớt linh hồn. Và ông đã chọn cách cứu sống con người. Sau 2 thế kỷ vật lộn, Carlisle có thể dễ dàng kháng cự được mùi máu người và ông có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Kể đến đây, Edward chỉ vào bức tranh nhiều màu sắc nhất trên tường và được lồng trong 1 khung hình lộng lẫy. Bức tranh vẽ đầy những người rực rỡ trong những chiếc áo choàng, đang quằn quại đau khổ quanh những cột đá và trên những bao lơn cẩm thạch.
- Khi Carlisle học ở Ý, ông đã phát hiện ra những đồng loại. Tuy nhiên, họ rất nhã nhặn và có giáo dục hơn những kẻ đồi bại sống chui nhủi trong các cống rãnh ở London.
Edward chỉ lên ban công cao nhất trong bưc tranh. Nơi đó có 4 thanh niên đang bình thản nhìn xuống đám đông hỗn loạn phía dưới. Có thể dễ dàng nhận ra 1 thanh niên tóc vàng khôi ngô trong số họ.