- Tốt lắm. Kỳ thật tôi sớm biết. Chẳng qua là muốn xác định lại cho chắc chắn thôi. – Lucinda nở nụ cười khiến James thất thần nửa giây.
Ngay lập tức một tia sáng bạc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng về hướng hắn. Bản năng săn mồi của James réo vang chuông cảnh báo trong đầu hắn, hắn phải tránh thoát, nếu không... hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
James lập tức dùng hết tốc độ nhảy lùi lại hai bước nhưng cũng chỉ tránh thoát chỗ yếu hại. Vai trái của hắn cũng đã ăn một nhát kiếm, vết thương không quá sâu, không chạm đến xương cốt. Đáng lẽ với cường độ thân thể và năng lực tự lành phi thường của vampire thì vũ khí thông thường không thể gây thương tích cho hắn, dù là có thì cũng sẽ nhanh chóng khép lại. Nhưng kỳ lạ là miệng vết thương trên vai hắn ngoại trừ đau nhức bỏng rát như xát muối thì không hề có xu thế khép lại.
Khi James một lần nữa nhìn về phía hai cô gái thì mọi chuyện đã biến hóa vô cùng kỳ lạ. Đến mức một vampire như hắn cũng chẳng thể nào giải thích được. Không biết tự bao giờ, trong tay 'Bella' xuất hiện một thanh kiếm bạc – là loại kiếm mảnh với mũi nhọn của Anh, thân kiếm khắc chìm những hoa văn kì lạ như dây leo, thân kiếm ẩn ẩn quang hoa. Trực giác nói cho James, thanh kiếm này cùng chủ nhân của nó vô cùng nguy hiểm. Quả thực một thứ vũ khí có thể thương tổn vampire, khiến vết thương không thể phép lại, còn từ từ có xu thế lan rộng thì quả thực không phải là thứ tầm thường.
Lucinda – người vốn dĩ nên đứng sau lưng 'Bella' - không biết đã thối lui đến góc phòng tự bao giờ, miệng ngâm nga một thứ ngôn ngữ mà James nghe không hiểu. Trực giác thôi thúc hắn phải lập tức ngăn Lucinda lại nhưng vừa lao về phía trước 'Bella' đã đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, kiếm bạc vung lên, nhanh đến chỉ còn lại ánh bạc lóe qua.
James vừa mới ăn đau, tất nhiên biết sự lợi hại của thanh kiếm kia. Hơn nữa hắn nhìn rõ ràng 'Bella' không hề 'chạy' đến trước mặt hắn mà là đột nhiên biến mất tại chỗ rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn – giống như teleport vậy. Bản năng của kẻ săn mồi nhắc nhở hắn dốc hết sức đối phó kẻ trước mặt. Nhất thời bóng dáng 'Bella' và James quấn lấy nhau, mắt thường chỉ bắt được vài đạo tàn ảnh. Ánh bạc, bóng người, bóng kiếm cùng tiếng gió rít dồn dập đập vào màng nhĩ đinh tai nhức óc. Cũng may Lucinda đã sớm thiết lập kết giới ngăn cách âm thanh nơi này, nếu không bọn họ đã sớm đánh thức toàn bộ người dân thị trấn Forks tới vây xem.
Lucinda đứng trong góc phòng không ngừng ngâm nga cổ ngữ Runes, ngón tay mang theo ma lực vạch từng đường tối nghĩa khó hiểu lên không trung. James là một kẻ không ra gì nhưng không thể thay đổi được sự thật là hắn rất mạnh, không phải đám vampire tiểu tốt thông thường có thể so, nếu ném hắn về thời Đại Chiến thì năng lực này đủ để cầm đầu một chi quân đội.
Tất nhiên Lucinda cũng không phải bao cát mặc người đập đánh. Nếu một mình cô đối phó James tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng, dù sao thân thể phù thủy không khác gì người thường, tuy có sức chiến một trận nhưng muốn giết được hắn là không thể. Điều Lucinda muốn là hoàn toàn tiêu diệt James vì vậy cô cần thời gian để vẽ ra một ma pháp trận đủ mạnh để nghiền tên vampire kia thành bụi. Việc cầm chân đành giao lại cho 'Bella' – dù cường độ thân thể không thể theo kịp vampire nhưng năng lực chiến đấu của kẻ đã kinh qua Đại Chiến là không thể khinh thường.