Sự xuất hiện của Esme khiến không khí trong phòng khách đỡ lúng túng hơn. Thấy Bella, Esme dịu dàng cười:
- Chào cháu. Cháu hẳn là con gái cảnh sát trưởng Swan - Isabella Swan?
- Vâng, là cháu. Rất vui được gặp bác. -Bella cố cười tự nhiên nhất có thể.
- Bác cũng vậy. Bác là Esme Cullen - là mẹ nuôi của Edward. Cháu có thể gọi bác là Esme. - Esme vừa nói vừa bước từ trên cầu thang xuống phòng khách và dừng lại cách Bella 1 khoảng vừa phải. Bà đứng ngay cạnh cây đại dương cầm sát cửa ra vào.
Tầm mắt Bella bị món nhạc cụ đẹp đẽ này hấp dẫn, không nhịn được tiến lên vuốt ve thân đàn. Esme thấy vậy hơi nhướn mày hỏi:
- Cháu biết chơi đàn ah?
- Dạ không. Chỉ là cháu thấy nó đẹp quá. - Đáy mắt Bella lướt qua một mảng mông lung như hồi tưởng cái gì. - Mẹ cháu hẳn sẽ thích có một cây đàn giống vậy lắm. Lúc bà chơi đàn, trông bà thực sự rất hạnh phúc. Cây đàn này là của bác sao?
- Không đâu. - Esme khẽ cười. - Là của Edward. Nó thích chơi đàn lắm.
- Vậy sao? - Bella cảm thấy tự mãn. Cô muốn nói cho cả thế giới biết rằng: Nhìn xem, đây chính là người đàn ông cô thích, anh ấy không gì là không làm được!
Đột nhiên, như nhớ ra cái gì, Bella quay sang hỏi Lucinda:
- Luci, có phải cậu biết chơi piano không?
- Tại sao lại hỏi vậy? - Lucinda đang lơ đãng ngắm cảnh ngoài phòng khách bị trọng tâm câu chuyện chuyển lên người bản thân làm cho hơi kinh ngạc một chút.
- Tại vì lần trước, lúc đi từ Post Angelas về, mình nghe thấy chuông điện thoại của cậu. Là một bài hát cậu tự sáng tác được đệm bằng piano. Vì vậy nên mình mới... - Giọng Bella nhỏ dần. Cô thầm trách bản thân ngu ngốc, nói mà không nghĩ. Tình địch thì vừa biết đàn vừa biết sáng tác nhạc, cô chỉ biết nghe. Đã vậy cô còn không biết xấu hổ hỏi ra miệng. Đây rõ ràng là hành động tự diệt uy phong của mình mà.
( Xà TInh Bệ Hạ: Ta đây chen ngang giải thích một chút. Nhạc chuông điện thoại của Luci là bài "I do" của 911 do Luci tự hát. Nhung vì bối cảnh truyện Twilight diễn ra vào năm 2005 nên bài hát này còn chưa xuất hiện. Mọi người nghe Lucinda hát cũng sẽ chỉ nghĩ là cô tự sáng tác mà thôi.)
Lucinda dường như không nhận ra tâm trạng xoắn xuýt của Bella. Cô chỉ cười nhàn nhạt đáp:
- Không, mình không biết chơi, người đệm đàn là người khác.
Bella nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tò mò hỏi tiếp:
- Là ai vậy? Người nhà của cậu ah?
- Ukm, là vị hôn phu của mình. - Lucinda không sao cả nói. Đây coi như nói thật. Chẳng qua, chỉ là một nửa...
- Vị... vị hôn phu? - Alice và Rosalie khiếp sợ gần như nhảy dựng lên. May mà Emmett và Jasper kịp giữ họ lại nếu không họ thực sự có thể vì quá kính động mà đụng thủng trần nhà.
Bầu không khí trong phòng khách 1 lần nữa trở nên lúng túng. Esme đừng ngơ ngác tại chỗ không biết phải nói gì. Bella sau vài giây ngây ngẩn liền vội vàng cúi đầu xuống che đi biểu cảm vui sướng trên gương mặt. Biểu tình của Edward từ sáng sớm lúc phải đi đón Bella đã không tốt lúc này càng thêm âm lãnh. Edward cảm thấy yết hầu như bị bóp nghẹt. Tuy anh đã sớm không cần thở nữa nhưng khi nghe Lucinda nói mình có vị hôn phu, mỗi lần hít vào thở ra đều khiến lồng ngực anh đau đớn. Tất cả chỉ vì khi Lucinda nhắc đến vị hôn phu đó, đáy mắt cô lướt qua một mảng nhu hòa cùng tưởng niệm mà có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra: