" Chán quáaa " Takemichi nằm trên giường người mặc một chiếc áo thun phông rộng cùng chiếc quần đùi đơn giản. Tay cậu để chú mèo Yuu nằm lên người xoa bộ lông trắng mềm mượt.
Hiện tại, đã hơn 18 giờ tối rồi. Bụng cũng có chút đói rồi a~
[ Anh đã nói lời này suốt từ nãy đến giờ rồi đấy Takemichi ] Hàng mi lung lay đôi chút tuy thế chưa có dấu hiệu muốn mở ra.
Làm mèo cái cũng lây cái nết ham ngủ luôn rồi, cái con mèo này chả chịu chơi với cậu tí nào suốt ngày chỉ có ngủ, ngủ và ngủ " Kệ anh "
Bác sĩ đã kêu cậu tránh vận động mạnh nhưng cứ nằm hoài cậu chán lắm.
/ Đi ra ngoài chơi thôi /
Nghĩ nào làm liền Take đứng dậy đi ra ngoài không quên với thêm chiếc hoodie màu đen tránh kẻo lạnh, cậu phải đi thám thính xung quanh trước phòng ngừa mà nếu may mắn có thể gặp...
[ Anh đi đâu đấy? Cho em đi với Takemichi ] Cảm thấy cơ thể bị hất đi Yuu mới khó chịu mở to đôi mắt xanh nước của mình ra, lười biếng ngáp dài một cái. Thừa hưởng sự nhanh nhẹn của loài mèo em nhanh chóng bắt kịp cậu.
" Chúng ta nên đi ra ngoài tìm hiểu thôi, ở nhà riết thành người tối cổ luôn đấy "
Cả hai bước ra khỏi cửa, sau khi kiểm tra đóng khóa cẩn thận thì mới đi.
/ Trước tiên, mình nên đi đâu đây? / Chân thì bước đầu thì nghĩ khiến cậu không để ý đằng trước thế là đâm sầm vào một người.
" Ui da... " Cậu té xuống đất, trách mình tại sao không nhìn trước chứ. Nhanh chóng lại gần người đồng thời ngã cùng cậu " Tôi xin lỗi, cậu có sao không? "
" Chậc... đi phải nhìn đường chứ " Người kia ngồi khoanh chân lấy tay xoa mái tóc hai màu đen vàng của mình. Tính đi ra ngoài hóng gió xíu lại bị ngã, đúng xui xẻo!
" T-tôi xin lỗi. Để tôi đỡ cậu " Takemichi đưa tay ra ý muốn giúp đỡ nhưng bị người kia gạt phắt đi " Đừng động vào tôi " cậu có chút tổn thương nha. Nhưng do cậu người ta mới ngã nên nào dám hó hé điều gì.
'' Xin lỗi "
/ Sao cái màu tóc này nhìn quen quen... /
Người trước mặt đứng dậy phủi quần áo, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Takemichi đứng hình, đôi mắt chăm chăm vào như muốn đâm xuyên qua vậy. Cái nốt ruồi dưới mắt, hình xăm con hổ ngay trên cổ đó... không sai chính là con hổ đú đởn Kazutora đây mà. Lúc nãy, mong gặp giờ gặp thiệt luôn nè, u là trời!!
Cảm nhận cái ánh nhìn đó làm Kazutora khá khó chịu, định ly khai khỏi đây thì một cánh tay kéo anh lại " Hửm? " Anh ghét nhất là bị người khác đụng chạm vào người tùy tiện, nó làm anh nhớ đến những kí ức hồi nhỏ. Chuẩn bị vươn tay đánh vào mặt cái tên tóc vàng kia thì nó nói
" Tôi muốn mời cậu uống nước để xin lỗi được không? " Nhận thấy bàn tay đang nắm gồng, giác quan thứ 6 báo hiệu cậu sắp bị ăn đập bèn nảy ra sáng kiến vừa tránh khỏi vừa tìm cơ hội làm quen.
Suy nghĩ thấy cũng hợp lí nên Kazutora trở lại trạng thái bình thường, tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Đáp lại " Đi " Có người bao ngu gì không đi, anh quả là thông minh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ AllTakemichi ] Kẻ Ngoại Lai
FanfictionHanagaki Takemichi - 26 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường như bao người. Cậu ấy chưa có người yêu vì cậu ấy bận yêu mấy nhân vật anime rồi. Đúng vậy, cậu ấy rất thích xem anime và manga. Sáng đi làm, tôi coi anime , manga đó là hai điều có t...