Chương 23

474 88 13
                                    

Sau hàng giờ vật lộn thì ' đám giặc ' đã trở về, cậu không ngờ là họ sẽ lê lết ở nhà cậu đến tận 4 giờ chiều. Nhưng quãng thời gian ấy cũng rất vui vẻ, ước gì nó mãi mãi...

" Em không thấy mạo hiểm sao Takemichi? " Shinichiro ngồi trên ghế nơi bàn học của cậu, nhớ lại việc lúc nãy. Thằng nhóc này thật là...

Cậu ngồi trên chiếc giường của mình xoa đầu hơi tự hào về bản lĩnh của mình " Hehe em muốn tập luyện nhiều để có thể sử dụng nó thành thạo " 

Cậu còn có nhiễm vụ giải cứu Baji nữa mà, không thể để mọi chuyện xảy ra như cũ được. Và đây cũng là bước đệm cho những cuộc chiến khác.

" Thế em định làm gì tiếp? " 

" Hừm...em sẽ kể anh nghe " Vì giờ cậu và anh đang trên một chiếc thuyền, đương nhiên phải để anh ấy biết.

Takemichi kể toàn bộ những sách lược với Shinichiro. 

Shinichiro nghe mắt cứ mở to tròn xoe. Thật sự cái kế hoạch này quá điên rồ luôn đấy Takemichi?

" Em tự tin bản thân có thể hoàn thành được chứ? Nó không đảm bảo được tính thành công "

Đương nhiên cậu biết điều này nên đã nghĩ thêm kế sách khác nhưng đối với một người bị tổn thương về mặt tâm lí như Kazutora thì nên khiến cậu ấy tự nhận thức được. 

Cũng có thể có cách khác, tiếc rằng cậu không có bộ não thiên tài như Kisaki. 

Liều thì ăn nhiều, cậu đặt cược tất cả cho trận chiến lần này. 

" Em không dám chắc chắn 100%, cơ mà nếu không thử thì sẽ chắc chắn sẽ không thành công. Nếu muốn cậu ấy tự ngộ ra thì chỉ còn cách đấy thôi. Con người thường sẽ hối hận việc mình đã gây ra"

Đôi mắt xanh kiên cường khiến anh dao động. Anh không thể ngăn được đứa trẻ này rồi. Thế thì thuận nước đẩy thuyền thôi.

" Thế à... anh tôn trọng cách làm của em. Đúng như em nói, chưa thử thì chưa biết kết quả. Liệu anh có thể giúp gì cho em chứ? "

Cậu lắc đầu từ chối. Anh đã phải bảo vệ cậu rồi, cậu không muốn đè gánh nặng lên vai anh. Nhiêu đó đã quá đủ rồi.

 __________________

" Để xem tối nay ăn gì nhỉ? " Bầu trời mang màu đỏ rực. Con đường hồi trưa còn vắng vẻ nay đông đúc đến bất ngờ. Học sinh tan trường, người lớn tan làm, mọi thứ vẫn như cũ không gì thay đổi.

Cậu diện trên mình bộ quần áo bóng rổ năng động. Khó hiểu rằng ' Takemichi ' đâu có chơi bóng rổ đâu, lục trong tủ lại có mới hay. Không lẽ đây là tình tiết chưa được tiết lộ?

" Em thích ăn gì thì ăn đó thôi " Shinichiro lơ lửng bên cạnh cậu. 

Có hơi kì kì ấy nhỉ?

" Hừm... bỗng nhiên em nghĩ đến một thứ " Trong giây phút nhìn thấy con mèo đen tuyền đi ngang qua, đột nhiên một cái tên xoẹt qua đầu. 

" Cái gì? " 

" Đi rồi biết " Nhân tiện cậu cũng phải mua giùm Yuu món xúc xích nữa. 

[ AllTakemichi ] Kẻ Ngoại LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ