Chương 50: Người nói lời này lần trước, cỏ trên mộ đã cao hai mét

340 22 0
                                    

Ngoài cửa sổ còn vang tiếng vù vù của máy bay trực thăng, vừa rồi chính là chiếc máy bay trực thăng này chở những đặc công ban nãy tới. Tạ Chiêu nghe tiếng máy bay trực thăng xoay ở bên ngoài, nhìn cánh cửa thần kỳ xuất hiện trước mắt nuốt nước miếng một cái.

Thế mà thành công thật, nhìn từ bề ngoài, không thể nói hoàn toàn giống y hệt cánh cửa cô thấy trong Doraemon, chỉ có thể nói là rất giống.

"Gâu gâu." Thịt Ba Chỉ tò mò chạy lòng vòng quanh cánh cửa đó, Tạ Chiêu đứng dậy, giơ tay đặt trên tay nắm cửa.

"Gâu gâu." Thịt Ba Chỉ ngẩng đầu nhìn cô, Tạ Chiêu hít sâu một hơi, ấn chốt cửa.

Rõ ràng bên ngoài vô cùng ầm ĩ, cô lại nghe rõ tiếng khóa cửa "răng rắc" một tiếng mở ra, giống như vang lên trong lòng cô.

Sau khi cửa mở, tay Tạ Chiêu còn khoác trên tay nắm cửa, cô hơi dùng sức, đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện một đoạn cầu thang không biết sẽ thông đến đâu.

"Gâu!" Thịt Ba Chỉ không chút suy nghĩ, vẫy vẫy cái đuôi lon ton đi vào.

Tạ Chiêu: "..."

Có đôi khi cô cảm thấy, làm một con chó ngốc nghếch không biết gì cũng rất tốt.

Tạ Chiêu đi vào theo, cảnh sắc trước mắt đột ngột biến đổi, căn phòng sáng ngời đảo mắt biến thành nhà kho mờ tối.

"Gâu gâu." Thịt Ba Chỉ ở phía trước sủa, Tạ Chiêu nhìn theo tiếng sủa, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đứng ở đó, hơi kinh ngạc nhìn cánh của đột ngột xuất hiện và con chó ở bên chân.

Tình huống trước mắt rất không thể tưởng tượng, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh, cô ta nhìn Tạ Chiêu đi từ trong cánh cửa màu hồng ra, nhướng môi: "Cô chính là Tạ Chiêu?"

Tạ Chiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn cô ta từ xa xa: "Cô là Nhậm Nhiên."

"Không sai." Nhậm Nhiên rất hứng thú đánh giá cánh cửa kia, cười một tiếng, "Đây là, cánh cửa thần kỳ mà cô viết? Tôi nghe nói cô là biên kịch, quả nhiên mạch suy nghĩ khá mộng ảo."

Tạ Chiêu hỏi cô ta: "Chuyện Hứa Quốc Hào là cô làm chủ?"

"Không sai." Nhậm Nhiên thừa nhận rất tự nhiên, "Đáng tiếc ông ta là kẻ vô dụng, tôi tăng nhiều buff cho ông ta như vậy nhưng cô vẫn yên ổn đứng ở đây. Thật sự uổng công tôi tốn nhiều thời gian cứu ông ta như thế."

Tạ Chiêu mấp máy môi, nhìn cô ta nói: "Cô từ bỏ đi, cô sẽ không thành công đâu. Giao hệ thống Mã Lương mini của cô ra đi."

Nhậm Nhiên nhìn điện thoại trong tay cô, mỉm cười: "Cô đừng vội, làm tiền bối của cô, tôi cảm thấy chúng ta có thể trò chuyện một chút."

"Tôi không muốn trò chuyện với cô, cô kéo dài thời gian cũng vô dụng."

"Cô không tò mò, tại sao tôi bị sa thải ư?"

"Không tò mò."

Nhậm Nhiên: "..."

Nói như vậy không thể trò chuyện rồi.

"Cô cảm thấy hệ thống Mã Lương là cái gì? Hoặc là cô cảm thấy, thế giới này là cái gì?" Nhậm Nhiên nhìn cô, phối hợp tiếp tục chủ đề. Tạ Chiêu có mấy phần không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Nếu không giữ lại nói lúc xét xử đi."

Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật - Bản Lật TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ