by Metra Mitchell
—
Tiêu Chiến nắm tay hắn đưa xuống dưới, che trên bộ phận sinh dục đã cứng của mình: "Chỗ này...... Khó chịu." Y mềm nhũn dựa vào trong lòng Vương Nhất Bác, khẽ khịt mũi một tiếng tinh tế, hơi thở như orchid đều chui vào miệng mũi và vai cổ Vương Nhất Bác, có thể so với thuốc kích dục mạnh nhất thế gian trêu lòng Vương Nhất Bác bối rối.
Tay to của hắn tự động bóp bộ phận sinh dục thẳng tắp thanh tú của Tiêu Chiến sau một khoảnh khắc, bắt đầu xóc một cách thành thạo.
Tiêu Chiến ríu rít một tiếng, hung hăng vặn vẹo trong lòng hắn một chút, vô thức bắt tay hắn lại, ngẩng đầu như khó có thể chịu đựng, hoen mi cay lại nhòe thêm, đuôi mắt rộng nhìn là không nhịn nổi. Dung mạo y xinh đẹp, chỗ ấy cũng đẹp mắt rất nhiều, kích thước không nhỏ cũng không cường điệu, màu nhạt, thân thẳng tắp cân xứng, ngọc bích như trùm một lớp dâm dịch óng ánh, thoạt nhìn là do người làm ra.
Yêu thương trong lòng Vương Nhất Bác đạt đến trị số max trong khoảnh khắc, trái tim tan nát, thực tình không biết tiếc nuối yêu thương y thế nào mới được, khó tự kiềm chế cúi đầu hôn thái dương ướt sũng của y, môi đều đang run rẩy: "Đừng sợ, sẽ rất sướng."
Tiêu Chiến lầm bầm trong lòng hắn, ngón tay quấn vạt áo hắn, muốn khóc lại không khóc, âm mũi đặc sệt, Vương Nhất Bác không nhịn được nữa cúi đầu chặn miệng nhỏ của y, nhét những tiếng rên rỉ trêu người vào miệng, động tác trên tay tăng nhanh. Hắn dùng súng lâu dài, trên tay có vết chai thô ráp, cọ xát chỗ thịt mềm mại của Tiêu Chiến, kích thích y giống con cá xa bờ, không ngừng xoay trong lòng hắn một cách vô ích, áo choàng tắm đều rủ xuống, nửa người trên trắng như tuyết lộ ra, tựa bóc trứng gà: "Ưm ưm......"
Khoái cảm dày đặc như mưa to gió lớn đánh vào thần kinh yếu ớt, chỗ ấy của Tiêu Chiến chịu thứ kích thích này, nước mắt sinh lí tràn mi, hai cánh tay loạn xạ giữ cổ tay như vòng sắt thép của Vương Nhất Bác, bị hắn làm cho khóc hu hu. Y không biết lấy hơi, bị Vương Nhất Bác chặn miệng, độc ác xâm nhập trong miệng, đúng là nhanh muốn nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến mức đỏ bừng.
Vương Nhất Bác thấy y thực sự không chịu được, bèn buông môi y ra, cúi đầu mút nốt ruồi nhỏ dưới môi y một ngụm, giọng thật khàn: "Chưa từng hôn à?" Kì thực hắn cũng chưa từng hôn ai, hoàn toàn theo bản năng, tự học mọi thứ, có lẽ điều này là thiên phú.
Đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Chiến mờ mịt lắc đầu, miệng lớn thở hổn hển, ngón tay vô lực tìm cổ tay hắn: "Không thể nữa...... Buông ra, không chịu được...... Muốn...... Muốn tè."
Vương Nhất Bác bật cười, cúi đầu sờ nhẹ môi mềm ướt át của y, giọng thật khàn mà quyến rũ: "Không phải nước tè, là xuất tinh, xuất tinh sẽ rất sướng."
"Đừng...... A a...... Đừng làm......" Vẻ mặt Tiêu Chiến xấu hổ dựa vào trong lòng hắn, bị khoái cảm bức bách chẳng biết làm sao, mặt đầy nước mắt, giọng tràn nức nở. Dáng vẻ khờ dại ngây thơ khiến linh hồn Vương Nhất Bác điên đảo, ôm y vào trong lòng, tay to kẹp cằm y không cho y quay đầu, con ngươi gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo cầu kì của y chằm chằm, động tác trên tay tăng nhanh, thỉnh thoảng ngón tay có quy luật nhẹ nhàng xoa nắn lỗ niệu đạo.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝐛𝐣𝐲𝐱; 𝐞𝐝𝐢𝐭 ⚊ Lòng có mãnh hổ
FanfictionMới chỉ nhìn em khóc tôi bỗng chợt nhận ra đã yêu em rồi. ░▒▓█ Tên gốc: Lòng có mãnh hổ Tác giả: 孤独上路 Editor: 🐰 © Chuyển ngữ đã có sự cho phép từ tác giả