Chương 9

1K 86 4
                                    

Seokjin khẽ cựa người, mùi etanol xộc vào mũi anh, anh cảm thấy hoa mắt chóng mặt do tác dụng của thuốc mê và còn vết thương đau như dao đâm kia. Nhắm mắt lại định thần 1 lát và anh nhận ra có một bàn tay to lớn vẫn nắm chặt tay anh không rời.

Namjoon đang mệt mỏi gục bên thành giường ngủ bởi cả đêm qua phải trông anh. Hiện tại Seokjin đang khát khô cả cổ họng và anh đang cố gượng dậy mà không làm kinh động đến giấc ngủ của hắn. Ngày hôm qua hắn đã rất mệt rồi.

Chẳng điều gì là dễ dàng cả, vết thương ở bụng anh nhói lên và cấu xé từng dây thần kinh cảm xúc của Seokjin. Anh đưa tay khẽ ôm lên vết thương của mình nhăn nhó.

- Á....

Con người to lớn kia giật mình khi nghe thấy tiếng rên râm ran của anh. Ngước mắt lên là Kim Seokjin mặt trắng bệch đang ôm lấy bụng của mình.
- Đau lắm sao? Tại sao anh không gọi em dậy?

Seokjin nhìn hắn nặn ra một nụ cười khổ
- Anh chỉ là khát nước thôi, và anh cũng muốn để em ngủ chút nữa, nhưng nó thực sự rất đau....
Hắn đi đến bàn và rót cho anh một cốc nước, tay cốc nhẹ lên đầu em yêu của hắn
- Tại sao anh lại đỡ phát đạn đó cho em? Anh không biết được lúc đó em sợ hãi như thế nào đâu. Nếu như anh xảy ra chuyện gì....em sẽ hối hận cả đời này.

Vuốt lấy gò má trắng bệch mà thủ thỉ những lời trong lòng. Hắn đã không còn một ai ở bên cạnh nữa rồi, mất anh, đồng nghĩa với việc mất đi tất cả.

- Vì nếu anh không đỡ vết đạn ấy, em sẽ chết....ống ngắm đó đã chiếu thẳng vào gáy của em. Anh lúc đó đã chẳng nghĩ gì nhiều em à, anh không muốn mồ côi người yêu đâu...

Seokjin ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, đầu anh tựa vào vùng bụng săn chắc
- Em ngủ một chút đi, trông em rất mệt mỏi đó.

Hắn cười mỉm, ánh mắt đầy vẻ nhu tình, cởi áo khoác ra mà bước lên giường ôm lấy anh.

- Buổi picnic của chúng ta chả thú vị gì cả, còn bị ăn một phát đạn.

Anh bĩu môi phụng phịu, mãi mới được một ngày nghỉ để hẹn hò với người yêu. Vậy mà tên khốn nạn nào đó lại làm hỏng mất....

- Em sẽ bù cho anh vào một ngày khác, sau khi anh đã hoàn toàn khỏi hẳn. Chúng ta còn cả đời với nhau mà.

Nhéo nhẹ chóp mũi của anh, may mắn thay rằng em yêu của hắn không sảy ra chuyện gì. Nếu không, cả thiên hạ này sẽ ngã xuống dưới tay hắn mà đền mạng cho anh, Kim Namjoon chính là ngông cuồng như vậy, hắn coi anh như một ngoại lệ của riêng cuộc đời mình, một ánh sáng cứu rỗi hắn khỏi cuộc đời tăm tối và chết chóc và nếu ánh sáng ấy mất đi, Kim Namjoon sẽ còn tàn khốc hơn cả thú dữ.

- Em đã biết được là ai chưa? Anh đã không thể kịp nhìn hết biển số xe...

- Là Lee Junho

- Cái gì? Hừ...hoá ra chẳng phải ai xa lạ.

Gương mặt anh đanh lại và cười khẩy biểu lộ ra toàn vẻ tức giận. Chưa bao giờ anh quên được việc gã đã làm với anh, một chút cũng không. Lee Junho là người anh vô cùng căm hận, nhìn thấy gã cũng làm anh phải phát buồn nôn.

NAMJIN_The last rose I give you!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ