Chương 42

916 72 9
                                    

- Sao...sao em lại nổi nóng với anh chứ? Anh chỉ muốn giúp em thôi mà

Seokjin rời giường đứng dậy, mắt ai oán nhìn hắn đang cáu giận. Anh đang làm chuyện tốt giúp hắn mà Namjoon đây không những không cảm động chút gì mà còn quát nạt anh nữa

Namjoon cũng lật chăn ra mà đứng lên đối diện Seokjin, hắn trừng mắt to hơn, đáy lòng lại cuồn cuộn thêm tức giận, tay hắn nắm lấy vai anh mà kéo giật lại sát mặt mình

- Em có thể cho anh dùng vũ khí, nhưng tuyệt nhiên chuyện đàm phán anh không bao giờ được tham gia! Ở đó có bao nhiêu nguy hiểm anh hiểu không?

- Mau bỏ tay ra khỏi anh....BỎ!

- Em không bỏ! Đến bao giờ anh chịu hiểu thì thôi

Tay Namjoon lực đạo ngày càng mạnh mà siết chặt bờ vai gầy, hắn một phát vật anh ngã xuống giường, cả thân người to lớn đè lên Seokjin. Anh đầu vẫn còn chưa hết choáng váng, hơn nữa bên vai còn bị đau như vậy, không tự chủ mà viền mắt đỏ ửng, tay nắm lấy cánh tay cường tráng kia mà cố đẩy khỏi bên vai phải của mình

- Bỏ ra....đau....anh đau!

Namjoon nhìn thấy Seokjin mặt trắng bệch ra vì đau liền rút tay lại, cố đè nén sự tức giận của mình xuống. Chỉ thấy Seokjin ôm lấy bên vai mà quay người bật khóc, vết thương vẫn rất đau, thực sự rất đau, Namjoon đây có phải muốn bóp gãy vai anh không?

- Jinie à...anh sao vậy?

Seokjin ôm mặt khóc, một tay ôm lấy bên vai mình mà quằn quại trên giường, hắn hoảng hốt mới nhận ra bản thân nóng giận mà mất khôn, làm cho bảo bối của hắn bị đau. Nhưng Namjoon ra tay không đến nỗi nào, sao anh lại đau đến mức như vậy?

Hắn ngờ vực gỡ tay Seokjin ra, vạch bên vai áo của anh xuống. Namjoon trông thấy tình hình một phen sửng sốt, thế nào mà bên vai của anh lại kinh khủng đến mức này, với tình trạng này, chắc hẳn là vết thương cũng là đã có từ rất lâu rồi

- Chuyện gì đây Kim Seokjin? Tại sao lại bị thương nặng đến như vậy?

- Là bị ngã...bị ngã, em đừng...đừng chạm.....

Seokjin vừa mệt vừa đau đến chẳng còn khí lực cãi nhau với hắn, chỉ biết nằm đấy nhìn Namjoon đang hằm hằm nhìn vào vết thương trên vai mình. Cảm giác tủi thân vẫn đang cuồn cuộn trong lòng anh, Seokjin đưa tay điên cuồng dụi mắt mình mà khóc lớn.

- Em....em không thương anh, anh vì đuổi theo người hạ độc em mà bị ngã....cũng vì không muốn em mất mặt mà đích thân đại diện đi đàm phán. Em...em...hức...làm anh đau...đau...hức!

- Được rồi, là em sai, là em mất khôn nổi cáu với anh. Jinie ngoan...đừng khóc, chúng ta đến bệnh viện nhé?

Namjoon đau lòng ôm lấy Seokjin đang nức nở dưới thân, hắn chưa bao giờ nặng lời với Seokjin đến như thế, cốt yếu cũng là vì quá lo lắng, Namjoon rốt cuộc trên đời chỉ còn mình anh, dĩ nhiên bản thân rất sợ để anh gặp phải nguy hiểm, chuyện hắn để anh sử dụng vũ khí cũng là quá lắm rồi.

- Không muốn...không muốn đến bệnh viện. Anh mệt...muốn đi ngủ.

Nhìn bảo bối mệt mỏi đến phờ phạc, mắt lại đang sưng húp lên kia làm Namjoon cũng mềm lòng, hắn đặt lại anh nằm ngay ngắn trên giường, bản thân lại ngồi bên cạnh mà xoa lưng anh. Chỉ một thoáng sau, Seokjin hơi thở đã đều đều chìm vào giấc ngủ, sau cùng hắn mới gọi điện cho Taehyung đến

NAMJIN_The last rose I give you!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ