Từ sáng sớm, Daniel đã bị Sunoo lôi ra ngoài tâm sự.
Cậu vừa ngáp vừa nhìn ông anh nhà mình bình thường thì lí la lí lắc vậy mà từ nảy giờ vẫn vò đầu bức tai.
- Em nói này, không lẽ mới sáng sớm anh lôi em ra đây chỉ để ngắm anh à?
Sunoo rầu rĩ:
- Anh không có tâm trạng giỡn với em.
- Thế làm sao?
- Niki cứ bám theo anh mãi, giờ anh không biết làm sao cả. Em có cách gì không?
Daniel lập tức ngồi thẳng:
- Huh? Chuyện hai người vẫn chưa giải quyết xong à?
Sunoo lắc đầu:
- Chưa mà, em ấy nói thích anh bắt anh chịu trách nhiệm. Có trách thì trách gương mặt này quá đẹp rồi.
Daniel trợn mắt:
- Em thấy anh còn có tâm trạng khen mình như thế thì cần gì em giúp nữa.
- Ý là em có cách à?
Daniel gãi đầu:
- Cách thì có đấy, chỉ là có hơi ác với anh Niki.
- Cách gì nói thử xem nào.
- Anh công khai có người yêu thì anh ấy sẽ hết hi vọng thôi.
Sunoo liếc mắt:
- Mày đẻ ở đâu ra người yêu cho anh công khai hả?
- Ý là anh nhờ người đóng giả á, anh thử tìm bạn bè hay đồng nghiệp của mình xem. Nếu anh ấy biết anh có người yêu rồi thì chắc sẽ từ bỏ thôi.
Sunoo im lặng chống cằm:
- Để anh từ từ nghĩ.
.....
Lúc cả hai từ ngoài về liền thấy Heeseung và Geonu đang đứng cãi nhau trước cổng. Tiếng Heeseung chất vấn:
- Mày nói chia tay là sao hả?
Daniel liếc mắt nhìn Sunoo, cả hai nhanh nhẹn trốn tạm ở sau chiếc xe hơi của anh K.
Bình thường, hai người này lúc ngọt ngào thì anh em ngọt xớt nhưng hễ cãi nhau là lại mày tao, nói chuyện cứ như muốn xông vào đánh nhau tới nơi.
Giọng Geonu đều đều:
- Tức là tao không muốn quen với mày nữa, hiểu không?
- Tại sao chứ? Tao có làm gì sai đâu. Bình thường mày kêu tao đi hướng đông tao có dám đi hướng tây đâu.
Daniel nghe thế liền nói thầm:
- Ê, không ngờ địa vị của anh Heeseung thấp như thế luôn đấy.
Sunoo cũng đồng tình gật đầu, lúc này lại nghe thấy tiếng Geonu:
- Mày không biết thì thôi, nói chung là chia tay. Tối nay, tự tìm chỗ ngủ đi.
Nói xong liền mở cổng trọ đi vào. Đầu này Heeseung vẫn ngơ ngác đứng bên ngoài không hiểu tại sao em bồ của mình nay lại như thế. Cậu rầu rĩ vò đầu, tức giận đá vào cánh cửa cái rầm rồi mới đi mất.