Phần 8

2.1K 344 46
                                    

Takemichi vừa cười vừa xoa đầu đứa nhóc trên xe lăn.
" Nhóc ngoan lắm! Không khóc nhè hen!"

Người ngồi xe lăn đôi mắt ươn ướt không biết vì đau hay tức giận vì chọc ghẹo mà như sắp tràn bờ đê, có ý định nâng tay lên để gạt phăng đi cái tay đang xoa đầu mình nhưng lưỡng lự rồi hạ tay xuống.
" Ai khóc chứ!!! Tôi không có!"

Takemichi cười:" Ừ thì không có khóc"

Nhớ lại cảnh tượng Sanzu nắm mép áo cậu, khuôn mặt tỏ vẻ kháng cự khi thấy kim tiêm chứa thuốc tê rồi đến cảnh chuẩn bị tiêm thì nhắm chặt mắt lại. Quả là cảnh đẹp hiếm có khó tìm.
Cái tên đạn bắn vào người vẫn đứng lên như không có gì vậy mà sợ tiêm. Cậu lắc đầu cảm thán nhân sinh.

Takemichi:" Thế nhóc định ở đâu?"
Sanzu quay mặt đi:"..."
Takemichi:" Nói trước là anh mày không cho ở ké đâu. Nhà anh còn tận 3 miệng cơm, nhà không đủ rộng rãi để chứa thêm một người đâu."

Sanzu ngước nhìn Takemichi vì mắt còn hơi ươn ướt lúc nãy thêm sắc lục bảo làm Takemichi có ảo giác rằng đang thấy một Sanzu nhìn mình đầy tội nghiệp nhìn mình với đôi mắt lục bảo ươn ướt như sắp khóc thêm chút hụt hẫng, làm Takemichi liên tưởng đến chú chó con bị bỏ rơi nhìn mình đầy đáng thương. Takemichi tự nhủ với lòng là ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác thôi! Với sự kiên cường đầy nghị lực của mình.

" Nhà nhóc con ở đâu? Anh đưa về, anh xin giùm cho bớt chửi nhóc lại! Đừng có mà bướng lúc này"
Sanzu:" ...Được.."

Takemichi có cảm giác tội lỗi nào đấy đang thì thầm bên tai mình.

Không sao!!!

Ảo giác! Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi!!!

Sanzu dẫn đường Takemichi đến nhà, ngôi nhà không thấy ai cả nên cậu dẫn Sanzu vào nhà rồi về. Trước khi về, Sanzu nắm mép áo cậu lại.
" Này! Ông chú tên gì?"

Takemichi cười:" Kêu anh! Với lại cũng có gặp nhau nữa đâu nên không cần phải nói tên nhau ra làm chi." tay gỡ lấy cái tay đang nắm mép áo mình.
"Vậy nhé! Không hẹn gặp lại Sanzu_kun ! Bye."

Sanzu hoảng hốt, với tay ra như muốn nắm lấy mép áo người nọ nhưng không kịp. Cánh cửa đã đóng lại cũng đóng luôn thân ảnh của người nọ. Sanzu vừa tức giận vừa hoang mang cũng có chút buồn bã, nhưng không sao hắn vẫn nhớ gương mặt, giọng nói, cử chỉ và cả nụ cười lẫn đôi mắt ấy nữa. Nếu như người nọ không muốn gặp lại hắn, cũng không cho hắn biết tên vậy hắn sẽ tự đi tìm người nọ. Hắn sẽ tự bắt người nọ nói ra tên của mình! Sẽ nhốt người ấy lại. Hắn sẽ giam cầm người ấy bằng chiếc lồng giam chắc chắn nhất! Để người đó mãi mãi không thể trốn được hắn lần nữa.

..........
Takemichi tiếp tục sự nghiệp mò đường về khu nhà mình, lòng thầm nghĩ 'Có phải lúc sáng cậu bước ra đường bằng chân trái hay là không xem lịch mà nó xui như vầy?'

Trước mặt Takemichi là 1 cây cột điện đội lốt người Hanma.
Trong con ngỏ nhỏ, một Hanma cao tầm tầm cậu đang thương tích đầy mình ngồi trong 1 chiếc thùng carton, dựa lưng vào mặt tường phía sau. Không biết là do vô tình hay cố ý mà trên chiếc thùng carton có dòng chữ ' Cầu Nhận Nuôi! Hứa Sẽ Ngoan! (',,•ω•,,)♡'

( AllTake) Lần Nữa Trở LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ