Editor: Gió
Trong ấn tượng của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ chưa từng uống say như bây giờ, phản ứng chậm chạp, hai mắt vô hồn, dường như mọi suy nghĩ đều đã bị đình chỉ. Trước đây Mẫn Thiều Kỳ từng uống quá chén, nhiều lắm cũng chỉ chóng mặt buồn ngủ, không hò hét không nháo, đầu óc vẫn coi như có chút tỉnh táo, chỉ là vô cùng buồn ngủ mà thôi.
Ngồi trên xe, Mẫn Thiều Kỳ thế mà lại rất ngoan ngoãn, không nói chuyện, cứ ngồi yên như thế, trên người tản ra một chút mùi rượu.
Nhưng đến khi đỗ xe vào trong gara xong, Cố Ngạo giúp cậu mở cửa để cậu xuống xe, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Cố Ngạo vài giây, đột nhiên ôm lấy hông của anh, trở nên dính người, miệng còn lẩm bẩm, cũng không nghe rõ cậu đang nói gì.
Không thể nói lý với người say, điều này Cố Ngạo hiểu rõ. Cố Ngạo cũng không kỳ kèo với cậu, cúi người, vòng lấy hông của cậu, dìu cậu ra khỏi xe, sau đó khóa xe cẩn thận, mang theo Mẫn Thiều Kỳ chân nam đá chân chiêu những vẫn còn cố dính lên người anh vào thang máy.
Sau khi đến nhà, Cố Ngạo giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi giày và áo khoác, dìu vào trong phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ đã say như vậy rồi, hiển nhiên không thể đi tắm, chỉ có thể đợi ngày mai sau khi cậu tỉnh.
Được đặt nằm trên giường, Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy tay Cố Ngạo không buông, sau đó mơ mơ màng màng gọi tên Cố Ngạo.
Cố Ngạo ấy vậy mà kiên nhẫn giúp cậu cởi âu phục, đắp chăn cho cậu, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Cố Ngạo chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa quay người liền bị Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy.
"Cố Ngạo... Cố Ngạo..." Mẫn Thiều Kỳ một mực gọi tên Cố Ngạo, giọng nói mang theo một sự lưu luyến, tựa như đang dùng cách này để bày tỏ điều cậu muốn mà chẳng thể có được
Cố Ngạo đang nghĩ xem làm sao mới có thể để Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoan ngủ, lại chợt nghe thấy Mẫn Thiều Kỳ nỉ non rằng: "Cố Ngạo... em thật sự rất thích anh, thật sự... rất thích anh... vô cùng thích..."
Mẫn Thiều Kỳ không ngừng lặp lại từ "thích", cuối cùng nói mãi nói mãi rồi khóc nấc lên.
Nếu như không phải thật sự xác định là Mẫn Thiều Kỳ say rồi, Cố Ngạo có lẽ sẽ cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ đang diễn.
Cố Ngạo quay người lại, nhìn Mẫn Thiều Kỳ khóc đến đau lòng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Anh và Mẫn Thiều Kỳ bốn năm trước đã kết thúc rồi, dấu chấm hết này cũng là do chính Mẫn Thiều Kỳ tự tay đặt xuống, bây giờ nói điều này thì có nghĩa lý gì?
Mẫn Thiều Kỳ làm ra chuyện đó, anh ngoài sự kinh ngạc và phẫn nộ ra cũng có chút đau lòng. Đối với mỗi người, tình yêu đầu tiên mà mình có được là thứ tình cảm không thể cô phụ, với Cố Ngạo cũng vậy. Anh không phải loại người không thể tha thứ cho người khác, thế nhưng có những điều có thể tha thứ, nhưng có những điều... anh không biết phải tha thứ như thế nào nữa...
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN THÀNH] Cửu Dĩ Hựu Tình - Y Đình Mạt Đồng
RomanceTác giả: Y Đình Mạt Đồng Edit bởi: Gió Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn 66 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng edit: Edit hoàn Nguồn raw: Kho tàng đam mỹ