Chương 14

114 8 1
                                    

Nhất Bác ngồi xổm xuống giữ chặt hai tay của Tiêu Chiến lại , cậu không để anh quăng đồ rồi thét như thế mãi được...kẻo một hồi tự anh sẽ tổn thương chính bản thân mình mất thôi .

Mà Tiêu Chiến buồn đau rốt cuộc có liên quan gì đến Nhất Bác mà phải ngăn cản chứ ? Những gì Tiêu Chiến đang bộc lộ đều đúng dự liệu của cậu , đều toàn là những gì cậu muốn thấy để lòng được hả hê , nếu anh tự hủy hoại bản thân thì càng hay hơn không phải sao ? Nhưng mà giờ cậu lại hành xử như thế này...

Không đề cập đến chuyện làm người khác khó hiểu , chính bản thân cậu còn không hiểu nổi nữa mà...

Hiện tại Nhất Bác đưa ánh mắt đầy lo lắng nói với anh rằng

" anh đừng làm như vậy nữa...anh sẽ bị thương đó "

" tôi mặc kệ...mặc kệ...cậu cút luôn đi , cút cho tôi nhờ đi , cút đi..."

Tiêu Chiến dần nhỏ âm lại không quát lớn nữa...vì anh hiểu la thét , làm ầm ĩ , đập phá cũng đâu được gì .

Trong câu nói vừa rồi của anh tựa hồ chứa mấy phần cầu xin cậu đừng nán lại nữa...

Tiêu Chiến giờ chỉ muốn ở một mình thôi , một mình để bình tâm lại và chấp nhận sự thật chẳng thể chối bỏ này .

Anh đang hụt hẫng vô cùng , đầu cũng hỗn loạn liên tục xoay vòng vài câu hỏi với dạng phải làm gì đây ? Là tay phải bị thương , sau này cầm súng thế ? Bắt tội phạm làm sao ?

Rồi anh phải làm trò cười cho toàn sở cảnh sát sao ? Tâm lý của Tiêu Chiến giờ đây đúng thật nặng nề...

Nhất Bác không đi ra ngoài theo ý anh , chẳng biết sao cậu không đành bỏ anh như thế nữa .

Nhìn vẻ mặt đau buồn , xen lẫn một chút chơi vơi mà Tiêu Chiến đang mang khiến cậu như nếm trúng vị của ngậm ngùi . Cảm xúc hiện tại của bản thân cậu là sao đây ? Ngầm biểu thị cho điều gì chứ ? Nhất Bác thấy chính mình cũng rất mông lung...

" cậu nói đi tôi có giống phế nhân không ? Một ly nước cũng chẳng cầm nổi , cậu nói đi cuộc sống tôi còn nghĩa lý gì đây ? "

Tiêu Chiến rơi nước mắt liên tục , đôi mắt xinh đẹp đó giờ đã phủ một màng đục...gương mặt thanh cao kia cũng chứa đầy thương tâm...

" anh là công tố viên mà , còn kiêm cả luật sư , cho nên bổn phận và trách nhiệm của anh chẳng phải là truy tố tội phạm sao ? Anh làm đúng nghĩa vụ của mình là được rồi , cần chi bận lòng đến những vấn đề khác chứ ? "

Nhất Bác tìm cách để an ủi cho Tiêu Chiến đừng nặng lòng nữa , theo đúng thì bản thân của cậu phải nói thêm vài câu gì đó làm anh không có ý chí để leo từ dưới đáy vực sâu lên...chứ không phải là tìm cách dỗ dành như thế này .

Cậu đang không rõ là do bản thân học sai kịch bản hay tâm ý thật sự muốn động viên anh...

" nhưng cũng có điều tra mà a "

Đôi mắt của Tiêu Chiến đong đầy nước nhìn vào tăng thêm mấy phần long lanh , gương mặt đối thoại với Nhất Bác cũng rất là dễ thương , tựa hồ như đứa bé đang nhắc nhở người lớn kể sót một thứ rồi...

Máu Nhuộm Mẫu ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ