Chương 24

141 5 0
                                    

Tiêu Vĩ đâu phải dạng đụng một chút là bắt Tiêu Chiến chọn ông hay người anh thương. Thành ra anh thích thì cứ đi đi, ông chẳng cản trở đâu, chỉ cần ông chẳng thay đổi ý nghĩ của mình là được.

Cả hai ngồi vào xe, Tiêu Chiến tâm trạng rõ tệ. Nhất Bác thở dài rồi rướn người qua ôm lấy anh.

" anh buồn lắm đúng không? "

Tiêu Chiến khẽ ừm nhỏ một tiếng. Nhất Bác càng siết chặt anh vào lòng.

" đừng buồn, em sẽ chứng minh cho anh thấy, quyết định hôm nay của anh, sẽ không bao giờ sai lầm "

Nhất Bác kiên quyết khẳng định, Tiêu Chiến càng thấy an lòng. Hồi xưa anh không hề làm việc theo cảm tính, có lẽ vì quy tắc nghề nghiệp đã đưa anh vào thói quen như thế.

Vậy mà hôm nay lại cư xử theo cảm xúc, nghe theo lời nói của trái tim, nãy giờ Tiêu Chiến cũng có nghĩ...nếu đây là sai phạm thì sẽ thế nào? Anh chưa từng do dự, chần chừ đến vậy.

Tư duy, trực giác của Tiêu Chiến đều rất nhạy, rất tốt. Thế mà khi vào yêu rồi lại mù quáng, anh thấy tiền đồ mình mất sạch rồi. Dám cãi lời ba, còn rời khỏi nhà chỉ vì con người tên Vương Nhất Bác này.

Tiêu Chiến từ nhỏ rất thiếu thốn tình cảm, do đó mà khi Nhất Bác dang tay ôm lấy anh, thì anh rất vui mừng, rất hạnh phúc.

Tiêu Chiến nghĩ dù mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu thì cũng phải có một chỗ dựa, đối tượng còn là người biết lo nghĩ, ấm áp như Nhất Bác. Nên anh mới chịu sa vào lòng cậu sau những đêm dài trăn trở suy nghĩ nát cả não.

" anh định đi đâu? "

Nhất Bác cứ lái xe, Tiêu Chiến ngồi cạnh cứ đưa đôi mắt buồn buồn nhìn ra ngoài, nghe cậu hỏi lên tiếng.

" tôi có một căn nhà đối diện quán lẩu Tạ Ký. Chúng ta đến đó đi "

" được "

Nhất Bác lái xe đến nơi, sau đó giúp Tiêu Chiến dọn dẹp căn nhà phủ ít bụi và sắp xếp đồ đạc cho anh mới quay về nhà.

Trong lúc đó, cả hai cùng nhau làm, còn cười nghịch. Nhìn vào cứ như một đôi vừa mới kết hôn vậy.

" Nhất Bác "

Cậu đã đưa tay chào tạm biệt rồi, định xoay đi thì đã nghe Tiêu Chiến kêu.

" em dọn qua đây sống chung đi nha "

Nhất Bác nhướng mày nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

" tôi sống một mình buồn lắm, em dọn qua đi nha "

Tiêu Chiến cũng khá ngại khi nói ra, ánh mắt tựa hồ lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Nhất Bác.

Cậu phì cười trước sự đáng yêu này Tiêu Chiến, nhanh miệng đồng ý rồi chạy gấp về nhà dọn đồ qua ở chung với anh.

Nhất Bác thu xếp quần áo mình vào tủ nhà Tiêu Chiến, rồi ôm anh ngã lên giường.

" ây...em làm cái gì vậy? "

" không phải anh đã đứng lên bảo vệ tình yêu chúng ta rồi sao? Giờ còn ngại cái gì? "

Nhất Bác gõ gõ môi Tiêu Chiến hỏi, anh giờ nghĩ lại mới thấy ngại chết đi được, nhưng vẫn không có giận, mím môi quay sang hướng khác cười cười.

Máu Nhuộm Mẫu ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ