Chương 6

162 6 0
                                    

Nhất Bác chẳng lẽ đáp là làm vì muốn tiếp cận kẻ thù , muốn dễ dàng điều tra những chuyện xấu của Tiêu Vĩ ?

Vốn không thể đáp vậy nên Nhất Bác chỉ cười nhẹ bảo

" vì tôi thích thôi "

" thích á...không phải yêu nghề à ? "

Tiêu Chiến khá thất vọng , sao con người chính trực như cậu lại vào nghề chỉ vì sự hứng thú...

" không phải như anh nghĩ đâu , chỉ là không quen dùng từ yêu "

" à... "

Anh thấy nếu cậu không thích thì cũng không trải qua nổi khóa huấn luyện cảnh sát và lấy được bằng đâu

" vậy ba cậu làm nghề gì ? "

" ba tôi mất rồi , mất hồi năm tôi 6 tuổi "

Nhất Bác nghe anh nhắc đến ba mình thì gương mặt hóa lạnh lẽo , đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn...tay vô thức bóp chặt ly cafe trong tay , chỉ là Tiêu Chiến không để ý....bằng không đã nhận ra điều bất thường ở cậu

" à...xin lỗi nha "

Cậu lắc đầu cười nhẹ bảo không sao , trong lòng cậu nghĩ Tiêu Chiến không xứng nhắc đến Nhất Hiên...vì ba anh đã gϊếŧ ông ta

" tôi cũng mất mẹ....lúc tôi vừa chào đời thì mẹ cũng mất...tôi còn không biết được mặt mẹ mình ra sao nữa "

Tiêu Chiến cười nhạt nhạt bảo , chính vì nguyên do đó mà năm nay anh luôn tự trách mình đã hại chết mẹ...

" vậy sao ? "

Cái chuyện anh mất mẹ thì Nhất Bác biết...nhưng nguyên nhân thì không điều tra sâu xa

" đúng đó...hồi xưa ba tôi chưa có địa vị gì cả , nên người người đều chỉ vào lưng tôi mắng là đồ không có mẹ , hoặc đồ khắc chết mẹ mình , vì vậy mà bạn bè cũng không có ai "

Nhất Bác đến 6 tuổi mới mất ba , nhưng cũng bị mắng là đồ không có cha . Cậu một phần nào đó cũng hiểu được cảm giác của Tiêu Chiến...

" sau này thì ba tôi dần có tiếng tăm và quyền lực...thì bọn họ không nói nữa . Nhưng dù họ không nói thì tôi cũng nghĩ đến thôi...."

Miệng lưỡi con người là thứ rất đáng sợ , có thể gϊếŧ chết người ta mà không cần đến hung khí

" mẹ anh sinh ra được một người như anh chắc cũng sẽ mãn nguyện lắm , anh đừng mãi tự trách "

Nhất Bác bên cạnh cũng buồn lây , cả hai giờ đây đều rơi vào sự đồng cảm lẫn nhau . Tiêu Chiến hít một hơi sâu rồi bảo

" tôi cũng không biết nữa...dù gì thì đó cũng là sự thật , cứ cho là tôi không đặt nặng thì nó vẫn tồn tại...không thể không nhớ "

Nhất Bác bên cạnh cũng gật gật đầu . Tiêu Chiến thở ra một hơi dài...nãy giờ không khí lẫn tâm tư đều nặng nề thành ra phải đổi chủ đề thôi...

" Cậu không đi làm à ? Sao còn ở đây "

Anh nghĩ cậu nên về lại sở cảnh sát khi xong phiên tòa chứ

Máu Nhuộm Mẫu ĐơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ