57

360 45 2
                                    

Trương Triết Hạn ấy thế mà thật sự đưa Long Phi Dạ về nhà mình, Long Phi Dạ kéo khăn choàng lên cổ, y thoáng rùng mình khi từng đợt gió thổi đến.

"Mẹ ơi, con đói bụng." Trương Triết Hạn lấy chân đá cửa thô bạo một cái rồi vui vẻ gào lên.

Mẹ Trương từ vườn sau đi vào, tay bà vẫn còn cầm một bình tưới cây. Bà đặt chiếc bình bên hông cửa rồi tiến vào nhà gõ đầu thằng con một cái.

"Lớn đầu thế này rồi vẫn còn to mồm như ngày nào."

"Mẹ, con đói bụng thật mà. À con đưa bạn về nhà chơi này."

Trương Triết Hạn quay lại đỡ lấy cánh tay Long Phi Dạ đi về phía trước. Mẹ Trương nhìn người trước mặt, bà thoáng cau mày một cái rồi lên tiếng.

"Con vào thư phòng lấy cho mẹ chiếc hộp gỗ mẹ để trong góc phòng."

Trương Triết Hạn hiểu ý bà muốn chữa trị cho Long Phi Dạ, cậu liền đỡ y ngồi xuống ghế mây rồi nhanh chân chạy vào thư phòng.

"Đa tạ. À không cảm..ơn."

"Tôi chưa giúp được gì cậu, chưa đến lúc nói cảm ơn sớm như vậy. Tuy bề ngoài cậu trẻ trung như vậy nhưng thật ra cũng đã ngoài 40, chúng ta đều già như nhau. Tôi cũng không lớn hơn cậu nhiều như vậy, gọi một tiếng chị là được rồi."

"Chị.."

"Ừ"

Mẹ Trương cười hiền lành ngồi xuống đỡ tay y lên rồi bắt mạch. Bà từ tốn trò chuyện vừa tạo cảm giác thoải mái với y cho đến khi Trương Triết Hạn mang chiếc hộp ra đặt lên bên cạnh.

"Mẹ, anh ấy thế nào ạ? Mẹ giúp anh ấy được không?."

"Đứa ngốc này, về nhà còn không mau đi rửa tay rửa mặt đi. Con mau đi xuống bên dưới vo gạo nấu cơm cho mẹ đi, hôm nay mẹ lười nấu cơm rồi, ba con qua nhà chú ăn tiệc đến mai mới về."

"Được nha, hôm nay mẹ có lộc ăn rồi nha. A Dạ, anh ở đây trò chuyện với mẹ em nha, em xuống bếp nấu cơm đãi anh."

Trương Triết Hạn giúp Long Phi Dạ cất áo choàng lên giá treo rồi tiện tay bật máy sưởi lên. Long Phi Dạ gật nhẹ đầu, anh đã từng nghe Chu Tử Thư kể rất nhiều về tiểu khu nơi cậu ấy đang sinh sống và người được nhắc nhiều nhất chính là Trương Triết Hạn.

Long Phi Dạ khi nhìn thấy Trương Triết Hạn nhận nhầm y là Chu Tử Thư, ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng sau lại cảm thấy người này có chút đáng yêu. Người mà Chu Tử Thư nhắc nhiều nhất thì người đó có lẽ là người tốt, nên khi nghe Trương Triết Hạn đề nghị về nhà cậu thì y không chút phòng bị đồng ý.

Long Phi Dạ nhìn Trương Triết Hạn lấy trong túi một sợi dây chun nhỏ cột lên tóc màu nâu hơi dài của cậu ấy lên, tay xắn tay áo bắt đầu vo gạo trong bếp thì liền bật cười.

"Cậu xem nó có giống như mấy tên ngốc không?"

"Không, cậu ấy rất đáng yêu."

Cả hai lại bật cười một lần nữa, mẹ Trương cầm ấm trà mới pha lên rót vào ly rồi đẩy về phía Long Phi Dạ.

"Theo mạch tượng thì có lẽ cậu đã nhiễm bệnh từ rất lâu rồi. Đã nhiều năm như vậy, cậu chắc là chịu không ít đau đớn, lại còn phải sinh con."

Chuyện Thường Ngày Của Các Cặp ĐôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ