"Jihoon"

521 74 7
                                    

Trước mũi kiếm sắc nhọn của Soonyoung, con yêu quái chẳng hề có chút sợ hãi nào. Cũng phải thôi, cứ nhìn cái cách Soonyoung toát hết mồ hôi khi nắm giữ thanh kiếm đang rung lên liên tục đó, và cả việc anh vô thức nhíu máy mỗi khi làn hơi của con yêu thổi qua bên tai là đủ để hiểu về cục diện hai bên rồi. Nó cười ngạo nghễ

"Một nước đi ngu ngốc quá, thưa ngài Bạch Hổ vĩ đại."

Và lý do cho cái sự tự tin này của nó, không phải là không có cơ sở. Trong sâu thẳm ngóc ngách tâm hồn của Soonyoung, hình bóng những người đã chết dưới chân anh cùng với hình ảnh Jihoon bị trọng thương vẫn chưa bao giờ phai mờ. Nỗi sợ là thứ làm cho con người ta yếu đuối và bạc nhược, nỗi sợ là thứ khiến con người ta muốn chạy trốn. Soonyoung đã từng muốn chạy trốn, thật lòng là như vậy, nhưng cái tình thế hiểm nghèo này đã bắt anh một lần nữa phải đối diện với sóng gió trong lòng mình, nếu anh không thể làm được trong ngày hôm nay, thì có lẽ, sẽ là chẳng bao giờ nữa.

"Nếu ngài vẫn cứ cố cầm cự với thánh vật, thì người phải chết sẽ không chỉ còn là Jihoon yêu quý của ngài đâu."

Mặc dù những gì con yêu quái nói ra đều là những điều không ai muốn nghe, xong không thể phủ nhận rằng đó đều là sự thật. Soonyoung nhíu mày, cảm nhận nhịp thở gấp gáp của Minghao cùng với sự im lặng của Jun đằng sau lưng mình. Anh là Bạch Hổ, là kẻ canh giữ linh hồn của một trong tứ đại thần thú, anh không bảo vệ loài người, không bảo vệ Jun và Minghao, thì ai sẽ làm?

Soonyoung vung thanh kiếm của mình, gân tay nổi cả lên vì nó nặng như đeo đá. Một đòn chặt dọc xuống chỗ con yêu đang đứng, tiếc thay vẫn chẳng gây ra cho nó sát thương gì vì tốc độ quá chậm. Nếu con yêu quái là một thứ làm từ máu thịt, thì nó sẽ chẳng thoát khỏi lưỡi kiếm của anh đâu, thế nhưng xui xẻo thay nó chỉ là một khối hỗn hợp tích tụ của oán khí và linh khí đã bị làm cho ô uế. Thánh vật không thèm khát nó, thánh vật không cần nó, thứ mà thánh vật trong tay anh khao khát, là máu thịt của hai người đang cần anh bảo vệ cơ.

Những tưởng sau đòn đó Soonyoung sẽ nhụt chí mà chùn bước, sẽ thôi tìm cách sử dụng cái thứ bị nguyền rủa đó. Nào ngờ anh lại chỉ càng sục sôi hơn ý chí chiến đấu và khát khao được hóa giải nỗi sợ này. Soonyoung lao lên, từng đòn kiếm lần lượt được anh tung ra, mỗi lần dộng xuống đất sẽ khiến đất ở chỗ đó lún xuống vài phần. Con yêu quái cứ nhẹ nhàng tránh đòn, thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma, trong thâm tâm của nó bắt đầu đặt ra những nghi vấn.

"Tại sao hắn ta vẫn còn liều mạng thử dùng thanh kiếm đó, trực tiếp đối đầu với ta không phải nhanh hơn sao?"

Nghĩ vậy, nó lại bắt đầu sử dụng cái ngón bài khiêu khích của mình, thứ mà nó giỏi nhất

"Ơ kìa, sao ngài lại chậm chạp thế?"

"Ngài xuống sức rồi sao?"

"Ngài quên Jihoon của ngài rồi à?"

Đúng y như nó dự đoán, theo sau chữ Jihoon luôn là một đòn đánh toàn lực nhắm thẳng vào những chỗ nguy hiểm của nó, không có chút gì khoan nhượng. Soonyoung nãy giờ im lặng để lắng nghe những chuyển động của con yêu quái, giờ đây cũng phải lên tiếng vì ghét nghe nó lảm nhảm đến nhàm hết cả tai

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ