Đôi mắt của Huyền Vũ

562 74 2
                                    


Khi Minghao vẫn còn đang phồng má nhai miếng bánh đậu đỏ và Jun vẫn còn đang thất thần vì những chuyện vừa xảy ra thì từ phía những chiếc xe diễu hành của nữ thần phát ra một tiếng nổ lớn. Tất cả dân làng đều hét lên ầm ĩ và chạy toán loạn sau khi khói bốc lên mù mịt, đi kèm với đó là tiếng kêu lớn

"Chạy mau, có yêu quái."

Vừa nghe tới hai chữ yêu quái, Jun và Minghao đã quẳng ngay cả hộp bánh còn chưa ăn được một nửa xuống đất, vội vội vàng vàng chạy về phía cột khói đang bốc lên ngùn ngụt ở xa xa. Càng tới gần những tiếng nổ càng lớn hơn và cho thấy một uy lực mạnh mẽ hơn. Hơi nóng của một cái lò lửa tỏa ra khiến tất cả những thứ xung quanh ngay lập tức bùng cháy, đèn lồng và xe chở hàng bị thiêu rụi, còn những người dân may mắn được Minghao đến kịp thời và bảo vệ bằng thủy linh thì cũng phải chịu tổn thương không hề nhẹ.

"Khi tôi giải trừ màng chắn thì hãy chạy khỏi đây ngay, tuyệt đối không được phép quay đầu lại." Minghao nói mà như hét với đám người đang ngồi rúm ró co cụm vào nhau trong quả cầu nước của cậu. Ai nấy đều sợ hãi nhưng chỉ có thể gật lấy gật để như gà mổ thóc.

Cả hai không mất nhiều thời gian để tìm ra cái thứ đang tác oai tác quái bấy giờ. Trên một mái nhà đang bốc cháy là một con mèo lửa khổng lồ, nhe nanh múa vuốt thị uy với Jun và Minghao. Cả bộ lông của nó là một ngọn lửa khổng lồ cháy phừng phừng, lửa từ lông nó lan ra, liếm lên tất cả những chỗ mà con mèo đặt chân tới.

Hỏa Miêu, không quá khó để đối phó, nhưng cũng là một đối thủ không mấy dễ chịu cho cam. Bằng chứng là bây giờ sức nóng của nó đang khiến da của Jun và Minghao có cảm giác như bị bỏng rộp lên, dù cho thủy linh đang làm dịu bớt phần nào tác động. Khói độc bốc lên từ những thứ đã bị thiêu cháy cũng là một mối nguy hiểm không kém, khi mà chỉ cần hít một hơi vào là phổi sẽ bị nhiễm độc và hoàn toàn không còn sử dụng được nữa. Jun bọc thanh kiếm của mình bằng thủy linh, xẻ nát những thứ đang cháy mà con yêu đang ném xuống từ trên mái nhà, lao tới chỗ nó. Con mèo cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi, nó vờn qua vờn lại Jun như chơi đùa với một con chuột, rít ráy những tiếng ai oán khiến màng nhĩ đau nhói. Phía dưới này, Minghao phải quấn kín mít hết mũi để tránh mình không hít phải khói độc, dùng hết sức bình sinh để lật những bức tường đã đổ nát, cố gắng cứu những người vẫn còn đang mắc kẹt bên trong.

Lúc Minghao vừa mới bế được một đứa trẻ vẫn còn đang ho sặc sụa khỏi đống hoang tàn thì Jun đã bị con yêu quái quật cho văng về phía ngôi nhà đối diện. May mà có thủy linh chặn ngọn lửa và giảm sát thương, chứ không chắc giờ này Jun cũng xương tan thịt nát vì đòn đánh của nó rồi. Minghao không dám buông đứa bé ra, sợ rằng chỉ cần đặt nó xuống đất là ngọn lửa kia sẽ rất nhanh tìm tới và đốt trọn thành một ngọn đuốc sống. Cậu rút ra cái bình thủy linh lúc trước từng dùng để đối phó với con hỏa nhện tinh, lẩm bẩm niệm chú. Một dòng nước khổng lồ thoát ra khỏi miệng bình, ồ ạt như sông, nước tràn đến đâu hỏa linh của con mèo cùng chướng khí độc hại bị thanh tẩy đến đó. Con mèo lại một lần nữa gào lên khi thứ nước đó chạm vào, tuy nhiên có vẻ như lượng thủy linh đó vẫn chưa thực sự làm gì được nó. Nó găm móng của mình xuống đất, bất thình lình biến cho cơ thể to lên một cách chóng mặt, chẳng mấy chốc mà đã to gấp ba lần kích cỡ ban đầu, lửa cũng vì vậy mà cháy dữ dội hơn, khiến cho việc kiềm chân bằng thủy linh dần dần mất tác dụng. Minghao nhíu mày, cố sức dồn thêm linh lực và cái bình.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ