Những mảnh vỡ

416 53 6
                                    


Ánh sáng của buổi nghi lễ tan dần, trong tiếng khóc không tài nào có thể ngưng được của Minghao. Mặc kệ cho Lee Chan có nói thêm điều gì, mặc kệ cho đôi tay mình chẳng còn níu giữ được bất cứ thứ chi còn sót lại từ Jun, cậu vẫn cứ ôm đầu thống khổ, nước mắt tuôn lã chã, thấm đầy lòng bàn tay. Có lẽ Lee Chan chưa bao giờ thấy Minghao khóc đến thống thiết, đến đau xé cả tâm can như vậy, nên ngoài siết chặt lấy cây trượng của mình, và ôm lấy Minghao từ đằng sau, ra sức an ủi, ra sức kìm Minghao lại trước khi người kia có thể tự làm bị thương chính mình, cậu cũng chẳng biết mình còn có thể làm được gì thêm nữa.

Jun đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, như thể anh vốn dĩ là một thực thể đến từ hư vô, và lại tiếp tục tan biến về với sự hư vô đó, không một dấu vết. Ngay kể cả những tà khí của Hỗn Độn ban nãy còn quấn chặt lấy linh hồn anh, vờn quanh như âm hồn bất tán, giờ đã hết thảy biến thành thinh không. Đáng nhẽ ra đây phải là một chiến thắng cuối cùng mới phải, đáng nhẽ ra sau ngày hôm nay, tất cả sẽ quay về với quỹ đạo cũ của nó mới đúng. Thế nhưng với Minghao, mọi thứ đều đã đổ sập ngay trước mắt rồi, cậu không thể cứu được người mình yêu, thậm chí còn phải tự tay bóp nát linh hồn anh bằng linh lực của mình. Khoảnh khắc mà từng mảnh vỡ của linh hồn vụn ra, thông qua linh lực, Minghao có thể cảm nhận được cái cách mà chúng bị phá hủy như thế nào, và người trước mặt cậu đã phải trải qua đau đớn ra sao.

Tại sao không phải là Minghao, tại sao không phải là một kẻ vốn đã bị nguyền rủa ngay từ khi sinh ra trên cõi đời này như cậu, mà phải là Jun, mà phải là một người vô tội chẳng có chút dính líu đến những thứ yêu ma quỷ quái như anh ấy? Có lẽ, có lẽ con yêu quái ở bên hồ ấy đã nói đúng, rằng cậu chính là một thứ đen đủi chỉ mang lại chết chóc cho kẻ khác, hoặc cũng có lẽ, năng lực trời ban mà anh Jeonghan khen ngợi, là một món quà buộc phải đánh đổi bằng máu của kẻ khác.

Minghao không tìm được cho mình câu trả lời đó, giữa tất thảy những rối loạn trong lòng mình, thành ra cậu chỉ biết khóc thật lớn, để rồi ngất lịm đi trong vòng tay của Chan, đôi mắt mờ nhòe đẫm trong nước mắt.

Khi Minghao tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau. Mặt trăng trong đêm tối đã sáng trong trở lại, không có vết tích gì của một cuộc thảm sát suýt chút nữa đã diễn ra trên khắp nhân gian này. Cậu lặng người ngắm nhìn mặt trăng to tròn xinh đẹp trên bầu trời, khuôn mặt nhợt nhạt và hơi thở lặng lẽ, nếu nhìn thoáng qua hẳn có người sẽ nghĩ rằng cậu là người bệnh nhiều năm mới ốm dậy. Bát thuốc nghi ngút ở ngay bên cạnh vẫn không được đụng đến từ tối, mặc dù Chan đã phải đun thuốc đến lần thứ ba, và tìm đủ mọi cách để dỗ dành, Minghao vẫn không chịu uống dù chỉ là một ngụm.

"Anh, cơ thể của anh khó khăn lắm mới gượng dậy được, anh phải gắng một chút." Chan nhỏ giọng nhắc nhở, lại một lần nữa kiên trì kê muỗng thuốc lên bên miệng Minghao, ánh mắt tha thiết như thể đang cầu xin người kia một chút ân huệ nhỏ nhoi. Nhưng Minghao vẫn lảng đi, đầu tựa vào khung cửa số, ánh mắt vô hồn trông ra màn đêm thăm thẳm không một tiếng động. Người bên cạnh hạ muỗng thuốc xuống, cũng không biết nên làm gì ngoài thở dài. Trong ba ngày Minghao bất tỉnh, cậu đã lục lọi khắp trong đống văn thư cổ, thậm chí là hỏi thăm tới các bậc tu hành cao đạo, xong rốt cục vẫn không thể có một cách nào tìm được dấu vết của linh hồn Jun. Chan cho rằng, những mảnh vụn linh hồn của anh đang kẹt ở một thế giới nào đó khác, chứ không phải là đã hoàn toàn tan biến vào hư vô, vì linh hồn có thể tồn tại với các dạng thức khác nhau, nhưng lại nằm trong một vòng tuần hoàn không đổi thay, không có chuyện có một thế lực nào có thể khiến chúng vượt ra khỏi vòng tuần hoàn đó. Tương tự như những linh hồn của yêu quái hay linh hồn bị nhuộm trong tà khí, công việc của các pháp sư trước giờ vẫn là thanh tẩy và đưa chúng về với vòng tròn tuần hoàn, chứ không phải tìm cách phá hủy chúng.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ