Không gian bên trong lãnh địa của con yêu quái đen ngòm như mực, không thể tìm thấy bất cứ một thứ ánh sáng nào. Minghao đáp xuống lớp đất bên dưới một cách nhẹ nhàng, cùng lúc lôi ra hai con đom đóm hoạt động nhờ lửa linh để soi đường. Không thấy bóng dáng con yêu đâu, chỉ nghe tiếng nó cười rợn hết cả gáy, khiêu khích cậu bằng những câu nói không rõ đầu rõ đuôi. Minghao nghiến răng, cắm cái cây trượng xuống đất. Từ đuôi trượng như tỏa ra một cái mạch đen đúa, khiến âm thanh của con yêu càng trở nên dữ dằn.
Thứ mà Minghao vừa truyền vào đất là một loại độc tố có thể bắt đám quái thổ hiện hình. Từ cái lúc biến được chiếc lông vũ giả trở lại thành đất cậu đã biết đối thủ của mình hẳn sẽ là một con quái thuộc hệ thổ rồi. Nếu mà không phải nó đang cố tình lôi Jun ra làm con tin thì hẳn cậu đã cho nó một chưởng mộc linh nằm đo đất. Minghao sợ rằng mộc linh sẽ hút luôn cả Jun vào nên tạm thời không thể manh động, thế nên ưu tiên đầu tiên vẫn là đi tìm anh trước đã. Mấy yêu quái mộc này có một thói quen là dấu thức ăn của chúng vào một cái hầm đất để tích trữ ăn dần, chỉ cần tìm được cái hầm đó là có thể giải thoát cho mọi người, nếu may mắn người đó chưa bị nó tiêu hóa. Minghao ném một nắm hạt xuống đất, một loạt cây to mọc lên sừng sững, rễ của chúng lan đến đâu, đất bị chuyển màu, quắt lại như bị một cái gì đó hút sạch linh khí. Cậu để cho rễ bén ra càng dài, rồi đu từ cành cây này sang cành cây khác, cố gắng để cảm nhận xem mộc linh của mình có chạm đến một chỗ nào dưới đất như là một cái hầm không. Thế nhưng càng cố đào sâu xuống, Minghao lại càng thấy lớp đất như dày lên vô tận, không thể nào chạm tới giới hạn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Con yêu như đọc vị được suy nghĩ của cậu, nó cười đểu
"Làm sao mà một pháp sư quèn như ngươi có thể đấu được với linh lực của ta chứ, cứ thoải mái hấp thụ đất đi, để xem ngươi trụ được bao lâu?"
Minghao nghe vậy thì càng điên tiết, phát động mộc linh dữ dội hơn, từng cái rễ cọc phía dưới cắm sâu thêm cả tấc mà dường như không xi nhê gì. Ngược lại, những cành cây phía trên đang có dấu hiệu khô héo dần và gãy đổ ngang xuống. Minghao biết, càng hấp thụ nhiều thứ thổ linh độc hại này sẽ càng khiến khả năng thanh tẩy kém đi hơn, chỉ là cậu không được phép dừng lại, cậu mà dừng lại phút nào thì khả năng tìm được Jun sẽ càng ít đi phút đó.
"Làm ơn Jun, làm ơn đi, mau tỉnh lại đi." Cậu lầm bầm, thầm mong sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh. Tuy nhiên bây giờ thì Minghao cũng nên lo cho mình đi thì hơn, vì con yêu đã dựng lên một loạt búp bê bằng đất để đối phó với cậu, và mặc dù búp bê cây của Minghao đủ sức chém tan chúng thành trăm mảnh thì chẳng mất bao lâu để chúng nó lại trồi lên, đông như quân Nguyên. Rơi vào trạng thái tứ bề thọ địch, bản thân cũng không biết có thể bị sao, Minghao chỉ có thể gào lên một tiếng thật to
"Junhuiiiiiiiii, mau tỉnh lại điiiiiii"
Trong cái không gian mênh mông này, nếu cứ cố gắng tỏa đi tứ phía để tìm anh thì chắc không lại với linh lực của con yêu, chi bằng giờ biết được vị trí của anh, tập trung cho cây cắm rễ ở đó, thì chắc chắn sẽ cứu được anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen] [Junhao] Ngũ linh
FanficHai con người vô tình bị cuốn vào lời nguyền của một con yêu quái từ ngàn năm trước. Điều gì vẫn đang chờ đợi họ trên chuyến hành trình đầy gian nan này đây?