Seungcheol chỉ có thể gọi thêm mộc linh bao quanh cái kén, như một cái bọc kín, nhanh nhanh chóng chóng quay về bên chỗ Jun đang đứng. Anh đã hoàn toàn từ bỏ việc cố gắng phá hủy nó sau khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của người kia từ đằng xa. Vừa nhìn thấy cánh tay đang chảy máu và biến thành màu đen của Jun, Seungcheol liền vồ tới ngay, ấp lấy vết thương trong một ngọn lửa xanh dữ dội. Ảnh hưởng của Hỗn Độn mạnh mẽ hơn những gì Seungcheol đã nghĩ, phải chăng, phải chăng đã có chuyện gì xảy ra giữa Jun và con quái đó trước khi đặt chân tới ngôi trấn này?
Vết rách dài chạy dọc theo tay đã khép miệng, máu cũng ngưng chảy, nhưng Jun đã không còn cảm nhận được điều gì từ cánh tay đang run bần bật của mình nữa. Từ đau đớn cho tới những phản xạ thông thường như thấy nóng lạnh, cứ như thể đôi tay này không phải là của anh. Nó đen ngòm, nhả nhớt, mọc vảy, nom kinh tởm tựa một cái chi vừa bị chặt ra của bọn yêu quái. Thật may, Seungcheol đã đắp lên cánh tay một thứ thảo dược cực kỳ hữu hiệu, và mặc dù Jun chẳng thể cảm nhận được thay đổi từ nó, anh vẫn hiểu rằng tạm thời nó sẽ an toàn thôi.
"Cậu đã làm gì đó với Hỗn Độn đúng không?" Seungcheol nhăn mày, nghiêm giọng chất vấn. Sẽ rất khó để anh đối phó với con quái này nếu như không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với khế ước của hai người, hiểu được điều quan trọng đó, Jun chỉ có thể thành thật trả lời
"Tôi đã lập một giao kèo với Hỗn Độn để có thể sử dụng sức mạnh của nó để đánh bại Mộc Xà. Có lẽ là, việc để cho con hung thú đó truyền lửa linh vào người tôi đã khiến cho khả năng phong ấn bị giảm tác dụng."
Có lẽ, có lẽ? Seungcheol nghe Jun nói mà thấy sôi cả máu, đôi mắt rồng mở to, long lên sòng sọc, cái tên vừa liều vừa điên vừa ngu ngốc này vừa nói cái gì cơ, lập giao kèo với Hỗn Độn? cậu ta có phải đã lỡ mồm đoán mình sẽ chết ngày nào nên phải tìm cách tự sát để bảo toàn danh dự không vậy, chứ sao lại có thể có một quyết định đi vào lòng đất như thế được. Seungcheol đã định dùng hết vốn liếng tích lũy được sau bao nhiêu năm được Jeonghan dạy "chửi" ra để giáo huấn Jun, xong nghĩ tới chuyện Minghao và Jun đã trải qua những chuyện như thế nào trước khi lặn lội đến tận nơi này, anh lại thấy cơn giận của mình trùng hẳn xuống. Bây giờ có trách cứ nhau cũng đâu có giải quyết được điều gì, quan trọng là cách giải quyết. Khế ước với Hỗn Độn, chết tiệt, nếu một khế ước được lập dựa trên sự tự nguyện của cả hai đối tượng, đến một thần thú như Seungcheol cũng chẳng có cách nào có thể can thiệp được.
"Rốt cuộc phải làm gì, phải làm gì bây giờ?" Seungcheol lẩm bẩm, cố gắng phá vỡ khế ước của Jun là một điều quá rủi ro, vì anh cũng không thể chắc chắn nó có bao nhiêu phần trăm thành công, chỉ cần sai một bước là có thể ngay lập tức phá hủy linh hồn của Jun và Minghao, còn tiếp tục phá hủy cái kén, thì chẳng khác nào trực tiếp đẩy hai người tới chỗ chết. Giá như Seungcheol có thể sử dụng được thủy linh, thì chắc mọi chuyện đã có thể dễ dàng hơn. Nhưng liệu trông chờ gì được ở trong môi trường phi vật chất này cơ chứ, là một thần thú, anh cần một vật gì đó để làm trung gian chuyển đổi.
Seungcheol từ tốn giải thích cho Jun về lý do vì sao anh không thể nhúng tay vào khế ước giữa Hỗn Độn và cậu, cùng với việc tại sao anh không thể sử dụng thủy linh để chế ngự hỏa linh của Mộng Điệp. Tưởng chừng như vậy là hết cách, là đường cùng, vậy mà, có lẽ khả năng được trui rèn từ việc lăn lộn trong những ngôi mộ cổ từ nhỏ đã giúp Jun luôn luôn nảy ra được những ý tưởng điên rồ hơn bất cứ ai. Những cái bẫy treo là thứ luôn đòi hỏi những lời giải nhanh chóng và liều lĩnh, không phải vậy sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen] [Junhao] Ngũ linh
Fiksi PenggemarHai con người vô tình bị cuốn vào lời nguyền của một con yêu quái từ ngàn năm trước. Điều gì vẫn đang chờ đợi họ trên chuyến hành trình đầy gian nan này đây?