Sau hai ngày vượt khỏi màn mưa giăng nặng hạt cùng những con đường ngoằn ngoèo hiểm trở, cuối cùng cả hai cũng đến được trấn phía Bắc, nơi được cho là thần điện của Chu Tước. Chu Tước được biết tới là một linh thú sống hòa hợp và gần gũi với con người, thế nên Jun và Minghao không mất nhiều công sức để được chỉ đường lên tới thần điện trên núi. Tuy nhiên khung cảnh đập vào mắt họ khi vừa bước chân tới nơi đã khiến cả hai không khỏi giật mình. Nơi được cho là thần điện, nơi linh thiêng được thờ phụng giờ đây chỉ còn là một ngôi đền đổ nát, như thể vừa bị đập phá nhằm xóa bỏ sự tồn tại. Mái đền bị thủng lỗ chỗ, và biểu tượng của các linh thú trấn yểm xung quanh đều bị lật đổ. Chuyện gì đã xảy ra với Chu Tước, kẻ nào dám to gan mạo phạm đến thần thú, hay là yêu quái nào đã tìm được tà vật nên đến đây để giao tranh. Minghao chạy vội vào phía trong ngôi đền, Jun liền đuổi theo sát nút.
Bên trong ngôi đền rộng lớn cũng không khá hơn là bao, đồ đạc bị đạp đổ, những tấm vải lụa trang trí rách rưới hết cả, đèn lồng nằm lăn lóc khắp nơi. Jun còn chưa kịp định thần xem chuyện gì xảy ra thì đã thấy Minghao đứng sững lại, trông có vẻ vô cùng cẩn trọng với điều đang diễn ra trước mắt cậu.
Một con sói khổng lồ đang quằn quại vì bị trói nghiến lại bởi những sợi dây xích màu trắng. Nó nhìn Minghao và Jun, nhe răng xòe móng, nhưng càng giãy dụa dây trói siết càng chặt, khiến nó càng đau đớn rú lên từng hồi thảm thiết. Jun theo phản xạ liền rút thanh kiếm bên hông ra, nhưng Minghao đã ngay lập tức ngăn anh lại, rồi kéo anh quỳ xuống trước con sói. Jun chẳng hiểu gì nhưng cũng vội sụp xuống, người chẳng biết điều gì về thế giới này như anh, tốt nhất vẫn là nghe Minghao bảo đi.
"Xin ngài bớt tức giận." Minghao cúi đầu "Chúng tôi là những pháp sư, đến đây vì muốn gặp thần thú Chu Tước có chút chuyện. Chúng tôi không hề muốn mạo phạm đến thần linh."
Cậu thành tâm nói ra mục đích của mình, tuy nhiên chỉ càng khiến con thú trở nên hung tợn.
"Lũ con người các ngươi là một đám dối trá." Nó gào lên "Các ngươi chỉ đến đây vì lợi ích của bản thân mình thôi, các ngươi không xứng đáng với sự bảo hộ của thần."
Và sự tức giận giống như một ngọn lửa vừa được nhóm thêm củi, cháy bùng lên khiến con thú điên tiết giật đứt xiềng xích đang trói buộc nó. Nó lao về phía Minghao không chút do dự, theo bản năng Jun rút kiếm lao tới chắn ngay trước mặt Minghao. Con thú chưa kịp động tới một sợi tóc của hai người đã bị một cái gì đó như là màn chắn dội ngược lại về phía sau.
Cả Minghao và Jun đều vô cùng ngạc nhiên, họ đâu có tạo kết giới gì đâu, tại sao con sói lại bị đánh bật ra. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, khi bụi mù tan đi, cả hai nhận ra con thú đã hóa trở lại hình người, đang nằm sõng soài trên đất không tài nào cử động được. Jun và Minghao vội vàng lao tới, nhận ra đó là một chàng trai trẻ, cũng đang mặc một bộ đồ từa tựa như đồ của pháp sư của họ, nhưng có màu đỏ rực rỡ với họa tiết lông vũ của chim chóc. Chàng trai dường như đã bị hút cạn hết sức mạnh, không tài nào ngọ nguậy nổi. Minghao lo lắng hỏi
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, sao ngài lại ra nông nỗi này?"
Chàng trai nghe cậu hỏi vậy, ngay lập tức bật khóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen] [Junhao] Ngũ linh
FanficHai con người vô tình bị cuốn vào lời nguyền của một con yêu quái từ ngàn năm trước. Điều gì vẫn đang chờ đợi họ trên chuyến hành trình đầy gian nan này đây?