Ánh sáng dưới vực sâu

451 74 2
                                    

Minghao không thể hiểu được Jun thật sự muốn làm cái gì. Từ lúc anh gượng ngồi dậy khỏi cú ngã từ trên cao đó, ánh mắt của anh đã có gì đó thay đổi. Thế nhưng ngay lúc này cậu không còn có thể nghĩ gì thêm nhiều nữa, vì con Mộc Xà vẫn đang quật cậu túi bụi, không có chút gì gọi là suy chuyển trong dòng chảy linh lực của nó ngay cả khi cậu đã dùng hết sức để thanh tẩy. Bảo sao mà vị pháp sư năm nào phải hy sinh cả mạng sống của mình mới kiềm chân được nó, có lẽ đã là sai lầm khi đánh giá quá thấp sức mạnh của một trong những hung thú thời thượng cổ rồi đi.

Con rắn trở mình tránh khỏi quả cầu lửa của Minghao, quất mạnh, thành công hất văng cậu về bức tường phía sau. Minghao ê ẩm hết cả người, cố gắng chống đỡ cơ thể bằng cây trượng, dùng hết sức để có thể đứng lên, nhưng còn chưa kịp định thần thì đã bị hàng loạt cây leo chui lên quấn chặt vài vòng quanh người. Con Mộc Xà nhìn cậu, con ngươi nó đỏ rực và long lên sòng sọc, có lẽ chỉ đợi đám dây siết cho cậu gãy hết chân tay để dâng lên tận miệng làm một bữa no say thôi. Và Minghao bất chợt rùng mình, trước ánh nhìn ghê rợn đó, cậu thấy bủn rủn hết cả người, cộng với việc phổi đã hít phải một làn chướng khí càng khiến đầu óc cậu không còn đủ minh mẫn. Minghao cắn môi mình đến bật cả máu, cậu cần phải tỉnh táo, cần phải nghĩ cách, cậu không được gục ngã ở cái chỗ dơ bẩn chết tiệt này. Vì Jun nữa Minghao à, phải gắng lên...

Tình trạng của Minghao là vậy, thế còn Jun đang làm gì. Đương nhiên trông anh chẳng có vẻ gì khá khẩm hơn cả, khi mà chân anh hình như vừa mất cảm giác do bị một đống gạch vụn rơi trúng vào. May thay nhờ có Hỗn Độn, tổn thương dường như đã được giảm bớt phần nào. Jun thở hổn hển, biết rằng mình chỉ có một cơ hội để tiêu diệt cái thứ gớm ghiếc này mà thôi. Anh từ từ đứng dậy, bên tay vẫn là thanh kiếm, với hỏa linh đã tắt lụi.

"Ê THỨ QUÁI THAI." Jun gào lên, cảm giác cột hơi cũng muốn đứt ngang, cơ mà anh biết mình không được phép dừng lại. Nếu anh do dự, Minghao sẽ bị nó bóp chết mất. "Mày muốn ăn thịt tao phải không?"

"Thế thì mau đến đây đi nào." Anh dang cả hai tay, đứng sừng sững giữa đống đổ nát, không có một chút nào gọi là ý chí chiến đấu hay mong muốn tấn công con Mộc Xà nữa, miệng cười một nụ cười rợn gáy, như thể đó không phải nụ cười của anh.

Minghao nghe rõ mồn một những gì mà Jun nói, cậu vùng vẫy, la lên thật lớn dù không biết âm thanh của mình anh có thể nghe thấy được hay không.

"Jun, anh đang làm gì vậy?"

"Anh bị điên à, mau chạy khỏi chỗ đó mau."

Mắt Minghao nhòe đi, không biết là do chướng khí hay do cậu muốn khóc vì bất lực trước sự vô dụng của bản thân nữa.

Và con Mộc Xà, đương nhiên khi nhận ra Jun chẳng có vẻ gì là mối nguy hiểm với nó, liền ngay lập tức há to cái miệng lởm chởm, lao tới chỗ Jun hòng tợp lấy anh trong một cái ngoạm. Jun cúi đầu, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi con quái đang trườn tới chỗ mình với một tốc độ kinh hồn. Trong tiếng la thất thanh không, dừng lại đi đầy sợ hãi và đau đớn của Minghao, cùng với cái miệng của con hung thú chỉ còn cách bản thân một đoạn, Jun mở trừng mắt, và đổi tư thế, phi thanh kiếm hãy còn im lìm chưa được kích hoạt lửa linh của mình, vào trong miệng của con quái.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ