Khế ước của Hỗn Độn

448 71 5
                                    


Cái kén của Mộng Điệp chỉ vừa mới tiếp xúc với Jun, đã ngay lập tức mở ra một lỗ đen khổng lồ. Một luồng gió rít mạnh chợt cuộn lên, cuốn hết tất thảy những gì xung quanh vào trong một vòng xoáy, chui tọt xuống cái lỗ sâu bất tận không biết đâu mới là điểm kết. Không ai biết nó sẽ dẫn vật bị hút vào đi đâu, nhưng có lẽ cũng sẽ không phải một ý tưởng hay ho gì khi để cho chúng muốn đưa mình đến đâu thì đến. Seungcheol gồng mình bay ra khỏi những cơn lốc gió, chân vẫn cố gắng hết sức để túm chặt lấy Jun, phía trước tối tăm và mờ mịt như hũ nút, xong vẫn không thể khiến Seungcheol nản lòng, bởi lẽ bây giờ anh đã tìm được Jun, và thế hẳn có nghĩa là đã có hy vọng cho tất thảy những chuyện khủng khiếp đang xảy ra từ lúc Mộng Điệp bắt đầu hoành hành rồi.

Jeonghan à, chỉ còn một chút nữa thôi, xin hãy đợi mình nhé.

Chỉ cho đến lúc hình xăm trên tay Jun trở lại trạng thái bình thường, cơn lốc mới có dấu hiệu dừng lại. Seungcheol chao đảo mấy hồi trên không trung, rồi mới thả Jun xuống và nằm gục bên cạnh cậu, thở không ra hơi, đôi mắt rồng đỏ hằn những tơ máu vì kiệt sức. Jun ngỡ ngàng nhìn hình xăm của Hỗn Độn đã lan lên đến gần ngực mình, vẻ hoang mang xen lẫn bồn chồn của anh làm cho Seungcheol không thể không để ý.

"Cậu....cậu là Jun phải không?" người kia bất chợt lên tiếng, đánh thức Jun khỏi nỗi sợ hãi đang cắm rễ và găm sâu trong từng ngóc ngách của tâm trí. Jun chỉ có thể gật đầu, dè dặt đáp lời

"Phải, tôi là Jun, hẳn anh là Seungcheol, là người mà anh Jeonghan đã nói tới."

Tiếp theo sau đó, Seungcheol không đáp thêm nữa, chỉ chăm chăm nhìn vào nhưng hoa văn đen đặc chạy dài trên cánh tay Jun, những hoa văn bắt đầu tạo thành những ký tự cổ có nghĩa nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh nên không thể đọc ra được. Bất thình lình, anh kéo tay Jun lại, đưa sát lên mặt để nhìn cho rõ hơn những ký tự kỳ lạ đó, và có lẽ cũng để xác nhận lại một lần nữa suy đoán của mình.

"Nếu như biết Mộng Điệp vốn là một phần của Hỗn Độn, có lẽ tôi đã nói với Jeonghan không được phép để cậu tiến vào ranh giới này."

Chuyện đó, quả thực là một chuyện không một ai có thể ngờ tới. Seungcheol vẫn còn nhớ những dòng mình đọc được từ quyển sách cổ cũ rích trong thư viện, những ghi chép vô cùng sơ sài về thực thể có tên gọi là Hỗn Độn. Ngày mà Hỗn Độn bị phong ấn, một phần cơ thể của nó đã bị chặt đứt và rơi vào ranh giới giữa thực tại và ký ức, để rồi từng ngày từng ngày cố gắng sử dụng những cơn ác mộng của loài người làm chất dinh dưỡng, nuôi ra một tạo vật có tên gọi là Mộng Điệp. Có lẽ Mộng Điệp đã mãi mãi bị mắc kẹt trong ranh giới này, nếu như sự kiện giải phóng Hỗn Độn khỏi phong ấn không xảy ra. Khi Jun tiếp xúc với cái kén đó, hẳn là Mộng Điệp đã nhận ra chủ nhân đích thực của nó, nên chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để cả hai cùng nhập vào làm một. 

Thật may mắn cho Jun khi Seungcheol, mặc dù không thể nhìn thấy anh, nhưng trong một giây khi lửa linh lóe lên do tiếp xúc, anh đã xác định được vị trí của người cần tìm. Tuy nhiên vấn đề quan trọng bây giờ nằm ở chỗ, làm thế nào để bọn họ có thể tìm được cái kén đó mà không cần phải để Jun đến quá gần với nó và kích hoạt bản năng muốn sát nhập lần nữa. Đấy là còn chưa kể Mộng Điệp vốn là thuộc tính hỏa, xung khắc cực mạnh với mộc linh của Thanh Long, rất khó để có thể gây sát thương và tiêu diệt hết các phân thân. Chỉ cần một con Hỏa Mộng Điệp thoát được ra, chẳng mấy chốc nó sẽ lại xây dựng được một cái tổ kén mới, và khiến vòng lặp này dường như dài bất tận. Giá như, giá như có một cái gì đó cản Mộng Điệp nhận biết được dấu ấn của Hỗn Độn thì tốt.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ