Lửa bùng lên dữ dội từ trên trán của cả Minghao lẫn Seungcheol, làm Jun và Jeonghan cuồng cuồng tìm cách phong ấn lại. Thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu, ngọn lửa càng có dấu hiệu mất khống chế. Jun có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh âm ỉ chạy trong huyết quản, lan ra cánh tay vốn tưởng đã chẳng còn cảm nhận được cái gì của mình nữa. Hình như là những gì còn sót lại của Mộng Điệp ở thế giới này, vẫn đang tìm đường để về với chủ nhân đích thực của nó. Như bị thôi miên bởi một ý nghĩ xa xôi, Jun nhìn chằm chằm vào tay mình, mặc kệ cho một ngọn lửa đen bắt đầu bén rễ và bùng lên. Jeonghan nhìn thấy ánh lửa đặc sệt tà khí thì hốt hoảng cầm lấy tay cậu, hét lớn
"Jun, cậu đang làm gì vậy, cậu điên rồi à?"
"Cậu tính gỡ phong ấn cho con hung thú đó trong tình trạng này sao?"
Thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt thất thần và đờ đẫn của Jun, Jeonghan chợt giật mình chột dạ.
"Đây là cách duy nhất để cứu hai người bọn họ...." Jun chầm chậm mở lời, trong giọng nói thấp thoáng sự cay đắng xen lẫn bất lực vì cuối cùng vẫn không thoát ra được khỏi cạm bẫy của con hung thú khôn ngoan. "Em đã nhìn thấy nó, nhìn thấy những con Mộng Điệp đang giam giữ ý thức của Minghao và Seungcheol."
Jeonghan cắn răng chửi thề một tiếng, tại sao lại khốn khổ như vậy, tại sao số phận lại cứ phải trêu đùa họ một cách khó khăn đến thế. Mất bao nhiêu công sức để thoát ra khỏi cái thế giới chết tiệt đó, vậy mà nếu muốn tiêu diệt tận gốc rễ, vẫn là phải đánh đổi. Jeonghan nhìn cánh tay của Jun, biết rằng chuyện cậu còn cầm cự được đến bây giờ đã có thể coi là kỳ tích rồi. Thế nhưng cũng đâu còn lựa chọn nào khác, còn cách nào khác, khi mà ký ức của Minghao và Seungcheol sẽ chẳng mấy chốc, đều tan thành tro bụi. Jeonghan đặt tay mình lên tay Jun, siết chặt
"Tôi sẽ giúp cậu giảm bớt cảm giác đau đớn." giọng anh nghèn nghẹn, anh thương cậu quá, anh muốn có thể chịu đựng thay cậu, mà nào có được.
"Jun à, hãy cố gắng mang Seungcheol và Minghao trở về nhé."
Jun khẽ gật đầu trước lời khẩn cầu đó, hít thở một hơi thật sâu, rồi tập trung phát động lửa để gọi Mộng Điệp về. Không ngoài dự đoán, chỉ ngay sau khi ngọn lửa nhen nhóm được một lúc, hai con Mộng Điệp lấp lánh tím thẫm liền thoát ra khỏi trán Minghao và Seungcheol, khẽ đập cánh bay về chỗ Jun. Khoảnh khắc chúng nhập vào bàn tay đen đúa của Jun, một cơn đau nhói như có hàng vạn mũi kim chích lan từ tay ra khắp cơ thể. Jun sụp xuống, cắn răng ôm lấy cánh tay mình, run rẩy chờ cho cơn rùng mình vì đau và vì ớn lạnh qua đi. May mắn thay, chỗ dược liệu Jeonghan đắp lên tay ít nhiều cũng có chút tác dụng hút bớt độc tố, làm giảm cảm giác nhức nhối khi tà khí lan ra rộng hơn, lan lên tới cả khuôn mặt.
Jun ngồi vật ra sàn, thở hổn hển, không thể ngờ rằng cái chuyện phong ấn lại Mộng Điệp trong cơ thể mình lại có thể gây ra đau đớn đến như vậy, thế nhưng khi thấy cả Seungcheol lẫn Minghao đều bất chợt cựa mình, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Jeonghan chạy tới đỡ Seungcheol dậy, còn Jun thì lồm cồm đi tới chỗ Minghao.
Khuôn mặt Minghao đã trông bình yên trở lại, như thể sắp tỉnh khỏi một giấc ngủ dài. Cậu khẽ cựa mình, kêu mấy tiếng ưm ưm nhỏ nhỏ, nhưng rồi lại im lặng khi Jun vươn tay vuốt ve bầu má âm ấm. Minghao từ từ mở mắt, và chợt nở một nụ cười xinh xắn khi nhận ra hình ảnh đầu tiên khi mình tỉnh lại chính là khuôn mặt dịu dàng của Jun.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Seventeen] [Junhao] Ngũ linh
FanficHai con người vô tình bị cuốn vào lời nguyền của một con yêu quái từ ngàn năm trước. Điều gì vẫn đang chờ đợi họ trên chuyến hành trình đầy gian nan này đây?