Kết thúc của chuyến hành trình

511 63 12
                                    


Buổi lễ làm phép nhanh chóng được tiếp tục, sau khi Lee Chan đã cho Jun uống thêm ba bát nước thuốc đắng nghét để hồi phục lại thể lực nhằm chuẩn bị cho việc trục xuất Hỗn Độn. Chan từ tốn vẽ lại vòng tròn, cẩn thận đặt từng món đồ cần thiết vào đúng chỗ của chúng, trước khi dẫn Jun và Minghao vào còn kiểm tra thêm hai lần nữa để cho chắc ăn không có bất cứ thế lực nào khác có thể động chạm tới. Trăng Máu đã đến rất gần, khi ngoài cửa sổ bầu trời đen lại, đặc quánh như trong một nghiên mực, còn mặt trăng tuy to tròn vành vạnh, xong hơn ba phần tư là đã bị màu đỏ của máu tươi che phủ.

"Nào, cố gắng lên, chỉ còn đúng một bước nữa thôi." cậu dìu Jun vào trong vòng tròn, vuốt khẽ lưng anh để người kia có thể bình ổn lại nhịp thở hỗn loạn của mình. Minghao vẫn đang nắm chặt lấy tay anh không rời, vẻ lo lắng cộng với bồn chồn hiển hiện trên khuôn mặt cũng đã nhuốm sự mệt mỏi.

Khi cả hai đã yên vị trong vòng tròn làm phép, và Chan đã bắt đầu lục đục lôi dụng cụ của mình ra, lẩm nhẩm những câu niệm chú không rõ là thứ ngôn ngữ nào, Minghao mới dè dặt lên tiếng

"Jun, anh có ổn không, nếu, nếu thấy có gì không ổn, hãy nói với em nhé."

Nhìn thoáng qua dáng vẻ hồi hộp của Minghao, Jun cũng đoán là cậu đang có gì đó giấu anh. Thế nhưng có lẽ giờ phút này đã không còn có thể thay đổi được bất cứ điều gì nữa rồi, vì kể cả nếu cái lễ tế này có lấy mạng anh để có thể hoàn thành đi chăng nữa, Jun cũng buộc phải dâng cái mạng này cho nó. Điều duy nhất anh tiếc nuối, có lẽ là không thể nắm tay Minghao thêm một quãng đường nữa. Những ngón tay từ tốn xoa nhẹ lên mu bàn tay gầy guộc, xoa lên cả những vết xước tàn dư từ những trận từ chiến trước, thay cho một lời an ủi.

"Miễn là có Minghao ở đây, anh sẽ ổn thôi." và nở một nụ cười thật hiền để Minghao có thể trấn tĩnh lại những hỗn loạn trong tâm tư cũng như trái tim của mình.

Vòng tròn chung quanh cả hai bắt đầu sáng lên, những thánh vật cũng dần tỏa ra một thứ lửa linh thanh khiết, làm dịu đi cảm giác ngột ngạt và châm chích tới từ hình xăm Hỗn Độn trên cánh tay. Một luồng khí đen đặc thoát ra khỏi cánh tay đã nhuốm đen của Jun, dù không có hình dạng cố định, vẫn có thể nhìn ra được là đang quằn quại trong đau đớn. Ngọn khói đen đó định thoát ra khỏi vòng bảo vệ nhưng cứ mỗi lần chạm tới luồng sáng là liền bị đánh bật lại, khói bốc xèo xèo, thậm chí còn ngửi ra mùi khét như vừa bị ai đó nướng cháy.

Minghao đang dần cảm thấy tốt hơn, bằng chứng là hình xăm dần dần mờ đi, kéo theo đó là tà khí đang thoát ra khỏi cơ thể dưới tác động của linh khí truyền vào cơ thể từ những thánh vật đang được bày bố xung quanh. Cơ mà trái ngược với cậu, có lẽ Jun không có được may mắn như vậy. Khuôn mặt anh tái nhợt, đầu bắt đầu váng lên, hình ảnh trước mắt của Minghao cũng dần trở nên hỗn loạn bất thường.

Hỗn Độn đã hoàn toàn nhận ra được tình thế cấp bách của nó hiện giờ, nên thay vì cố chấp giữ lấy cả hai cơ thế, nó dứt khoát từ bỏ Minghao và chuyển sang bám chặt lấy linh hồn của Jun. Dù sao thì cơ thể anh cũng đã từng tiếp nhận Mộng Điệp, lại còn đang suy kiệt nghiêm trọng, ký sinh lên Jun chắc chắn là điều khôn ngoan nhất mà nó có thể làm lúc này.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ