🌱Chương 2: Tôi có một nguyện vọng

108 9 2
                                    

Trong thời gian bị khống chế, mỗi một giây phút cũng giống như bị kéo dài không có giới  hạn.

Lần đầu tiên trong đời trải qua việc bị bắt cóc, Dịch Bạch Đường nỗ lực giữ vững bình tĩnh cho mình, thế nhưng Thương Hoài Nghiên ngồi bên cạnh hắn không biết đến tột cùng là trong đầu đang chứa đựng thứ gì vẫn luôn nói những lời cằn nhằn liên miên vô nghĩa, quả thực giống hệt một con ruồi vo ve bay vòng quanh, vô cùng đáng ghét : "Tình huống bây giờ không tốt, cậu không muốn nói ra tên của mình cũng không sao."

"Cậu yên tâm, bọn cướp chỉ cần tiền chuộc, tôi đã tính chuẩn bị xong rồi, bên ngoài cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, rất nhanh thôi chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi."

Bọn cướp ngồi bên bàn bài bỗng nhiên đứng lên.

Thương Hoài Nghiên lập tức ngậm miệng, làm ra một tư thái đoàng hoàng trịnh trọng « Đại gia khỏe, tôi là một đóa cải thìa thiên nhiên tinh khiết an toàn vô hại, các vị bằng hữu hãy cẩn thận dưới chân mình, tuyệt đối đừng làm tổn thương đến loài hoa cỏ ».

Lúc này bọn cướp cũng không phải muốn nhằm vào con tin, chúng có hơi đói bụng, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra muốn tìm đồ ăn, kết quả là vừa ló đầu nhìn ra thì lập tức nói : « Chỉ còn lại có một chai bia cùng với một bàn tôm hùm đất ngày hôm qua ăn không hết, không đủ no, làm sao bây giờ ? »

« Còn làm sao nữa, giờ chính là đến cửa hàng tiện lợi bên dưới mua chứ sao. » Một tên cướp khác không ngẩng đầu lên nói.

« Trong phòng còn có hai kẻ này, tiền ngày mai mới được chuyển đến, đại ca, nếu không thì trước tiên chúng ta nhịn một chút ? » Một tên cướp cuối cùng kiến nghị.

« Nhịn cái gì, » đại ca xem thường nói, « Chúng ta làm cướp, không phải là làm con tin ! Mỗi ngày chỉ biết nhẫn với nhịn thì có tiền đồ gì ? Lão Tam, ngươi xuống dưới mua chút đồ để ăn, thuận tiện thăm dò tin tức hiện tại ở bên ngoài xem thế nào rồi, xem vụ án hiện tại của chúng ta có kinh động đến cảnh sát hay không. »
Lão Tam đáp ứng một tiếng rồi cầm lấy ví tiền trên bàn, mở cửa ra khỏi phòng.
Ba tên cướp đã có một tên rời đi, lão đại ban đầu không chú ý đến Thương Hoài Nghiên lúc này lại không quên y, chỉ thấy hắn chắp hai tay sau lưng, bước chân thư thả, giống như một đại lão gia của địa chủ chậm rãi đi đến trước mặt Thương Hoài Nghiên, cười với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên cũng cười.

Đại ca lại rút một con dao từ bên hông ra, dùng mặt dao vỗ nhẹ lên khuôn mặt Thương Hoài Nghiên nói : « Ông chủ lớn, gương mặt này của anh thật tuấn tú, có thể lừa gạt không ít các cô gái nhỏ đâu nhỉ... »

Nụ cười  mỉm của Thương Hoài Nghiên biến thành cười khổ.

Y nhìn về phía một tên cướp khác, mà trong ba tên cướp, tên thứ hai tỏ vẻ việc không liên quan gì đến mình, đi thẳng đến bên phích nước nóng rót cho mình một chén nước nóng, ánh mắt cũng không thèm liếc đến bên này một cái.
Y đang muốn cố gắng hết sức để giải thích, nói cách khác, y làm sao có thể lừa gạt các cô gái, lại càng không có ý định đi lừa gạt đến bản thân gặp phải cướp như thế này, thế nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, một âm thanh lớn như sấm nổ vang lên trong phòng, Lão Tam vừa đi xuống đã nhanh như một cơn lốc vọt vào trong phòng hô to một tiếng : « Đại ca, Nhị ca, không xong rồi ! Cảnh sát tìm đến đây ! »

【Hoàn】LƯU HƯƠNG-Sở Hàn Y ThanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ