12

499 66 3
                                        

Từ sau khi Sam đi tần suất Nanon xuất hiện cũng ít đi. Những lần cậu ấy ghé qua chơi với Mimi trông cậu ấy thường hay lơ đễnh suy nghĩ gì đó cũng không dính với Chimon như mọi lần nữa. Chắc việc Sam rời đi khiến cậu ấy buồn lắm hoặc cậu ấy cũng đang nghĩ tới việc muốn siêu thoát chẳng hạn. Tôi không biết những nuối tiếc níu giữ cậu ấy ở lại đây là gì. Cậu ấy luôn giữ kín nó cho riêng mình mà thực ra chúng tôi cũng chưa đủ thân thiết, không muốn nói là còn chẳng thân thiết gì để cậu ấy dễ dàng trải lòng mình. Tôi nghĩ vậy.

Trở về nhà sau trận đấu bóng tốn sức giữa khoa tôi và khoa Kinh tế, nó làm tôi mệt lử người. Có vẻ Chimon vẫn chưa về chắc lại đang phiêu bạt ngao du nơi nào đó chơi bời. Căn nhà tối om chỉ có ánh sáng mờ ảo của ánh trăng chiếu vào qua chiếc cửa nối liền ban công và phòng khách. Vật nhỏ trắng muốt ngồi nhỏ nhắn trước cửa nhìn ngóng ra bên ngoài. Gần đây tâm trạng tôi cũng bị trùng xuống theo người tôi chẳng thân thiết kia. Nhưng thứ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người kia cũng chẳng phải mình tôi, đến cả Mimi cũng bị ảnh hưởng và không gian xung quanh cũng vậy. Dạo này không khí xung quanh tôi dù có nhộn nhịp bao nhiêu tôi vẫn luôn cảm thấy rằng nó có gì đó vẫn trùng xuống, nó chẳng đủ làm tâm trạng sáo rỗng trong tôi được lấp đầy. Mimi chuyển vị trí tiến đến gần tôi, dụi bộ lông mềm vào chân tôi.

"Hôm nay cậu ấy chưa ti vi mày hả?"

Meowww

Trả lời tôi là đôi mắt to tròn ngước lên nhìn tôi cùng tiếng kêu kéo dài như than vãn.

"Nh cậu ấy rồi sao?"

Meow

"Tao cũng nh cậu ấy rồi."

Tôi nhận ra mình đã bị hình ảnh có người luôn xuất hiện trong nhà làm cho quen thuộc. Chỉ vừa mới ít lâu chẳng thấy bắt đầu có cảm giác không quen, có chút nhớ nhung. Ngoài căn nhà này ra trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ấy ở bên ngoài, lần thấy cùng Sam là lần duy nhất. Chẳng biết giờ cậu ấy đang làm gì hay đang ở đâu. Tôi chẳng biết gì về cậu ấy cả, một chút cũng không. Vậy mà lại dễ dàng để người ta vào nhà mình, để người ta khiến mình lưu tâm, để người ta tạo cho mình một thói quen mới. Tâm tư mới phức tạp làm sao.

Trước khi tìm cách lấp đầy tâm trạng sáo rỗng này thì tôi cần lấp đầy cái bụng mình trước. Chẳng hiểu sao tôi lại từ chối buổi liên hoan mừng chiến thắng của đội để về nhà với chiếc bụng rỗng tuếch để rồi lại phải đi tìm chỗ ăn.

Chỉ là nghĩ có thể sẽ gặp được ai đó.

Ra ngoài và tìm cho mình một quán ăn lót bụng. Tôi nhớ tới quán mì mà có lần Jane đã rủ tôi đi nhưng chúng tôi mãi chẳng hẹn nổi cái lịch bởi cô ấy quá bận bịu với công việc làm thêm của mình. Lần này tôi sẽ đi thử trước xem sao rồi sẽ về review lại cho cô ấy. Quán đó không nằm quá xa chỗ tôi ở lắm chỉ cần đi qua một trạm xe bus là tới.

Chà quán có vẻ ngon đấy bởi dòng người xếp hàng đông tới vậy mà.

Tôi còn định bỏ cuộc nhưng lại nghĩ mình đã mất công tới thì cũng nên gặt hái được trái ngọt. Đợi mãi cũng đến lượt chắc phải tần gần một tiếng đã trôi qua. Tôi gọi cho mình một bát mì thập cẩm cũng chẳng biết có những cái gì nên gọi bừa. Lúc nhìn kĩ lại hình minh hoạ tôi phát hiện ra hình như nó có thịt bò, thứ tôi không chịu được mùi vị của nó. Tôi đang định gọi lại thì bát mì của tôi đã nhanh chóng được bưng lên. Nó không có thịt bò, thay vào đó hình như đã được thêm há cảo bởi tôi thấy bát mọi người đều không có. Là do hết thịt nên họ đổi sao. Tôi không thắc mắc nhiều nữa, không có lại càng đúng ý thôi.

(Ohmnanon) See me, can't you?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ