Chương 1

620 37 3
                                    

Sống không có niềm vui, chết sẽ chẳng đau đớn, phí tâm sức.

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Chủ nhân của Bạch Hạc sơn trang, Liễu Phất Thư, là thiên hạ đệ nhất thần y lúc bấy giờ.

Cách đây vài năm khi thế cục bấp bênh, ông dẫn ba nghìn đệ tử trong gia tộc xuôi nam diệt trừ ôn dịch, lên bắc trị thương cho binh lính, cúc cung tận tuỵ, nhân tâm nhân thuật (*).

(*) Nhân tâm nhân thuật: người thầy thuốc luôn tìm ra những điều tốt nhất có thể làm cho bệnh nhân bằng tấm lòng của mình.

Lúc này đây khi thời cuộc đã ổn định hơn đôi chút, ông lại phải bận rộn chữa thương giúp chư vị đại hiệp giang hồ -- trước đó Võ lâm minh tuyển chọn Minh chủ, cho nên thường xuyên có người bị gãy tay gãy chân nằm cáng được khiêng vào sơn trang.

Người đời vô cùng kính trọng Liễu trang chủ, nếu chỉ bị đau đầu nóng đầu bình thường thì cũng không bao giờ mặt dày tới làm phiền đệ tử Liễu gia, phải biết rằng việc mà người trong toà sơn trang đó làm đều là những việc lớn như giành giật mạng sống với Vô Thường.

"Lần trước ta mắc phải căn bệnh quái lạ rồi thổ huyết, Tiểu Thất Tử đã xem bệnh cho ta."

"Tiểu Thất Tử là ai?"

"Tiểu hoả kế phụ trách mua củi trong Bạch Hạc sơn trang."

Nhìn xem, ngay cả tiểu hoả kế đã lợi hại như vậy, huống chi là mấy vị công tử đứng đắn nghiêm chỉnh của Liễu gia, chỉ cần tuỳ tiện xách ra một người cũng có thể xứng với cái danh "Hoa Đà sống".

Ngoại trừ Nhị công tử Liễu Huyền An.

Y là công tử bột có tiếng trong thành, chơi bời lêu lổng, đã thế còn rất lười. Ưu điểm duy nhất chắc là khuôn mặt, mày tựa núi xa mắt tựa hoa đào, từng động tác nâng tay nhấc chân đều mang sự sang quý phong lưu, vô cùng đẹp mắt. Có điều tuy y như thần tiên bước ra từ trong tranh, nhưng lười tới nỗi cửa lớn không ra, cửa trong không bước (*), suốt ngày chỉ quanh quẩn trong thuỷ tạ xinh đẹp ở tiểu viện của mình, nằm trên ghế mềm ngắm trời ngắm mây, ngắm hoa nở doạ chim tước, nhìn mưa phùn thấm ướt mái hiên.

(*) 大门不出, 二门 不迈: (Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại) Vốn để chỉ người con gái trong khuê phòng thời cưa, nay để chi những người tự bế, không giao lưu tiếp xúc với bên ngoài

Liễu Phất Thư đứng ở cửa viện cố thuyết phục đứa con sâu gạo quý giá này: "Con đứng dậy vận động chút đi."

Liễu Huyền An ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."

Sau khi 'Vâng' liền chống nửa người trên dậy, lắc chiếc quạt gấp trong tay hai cái, vận động vận động.

Liễu Phất Thư tức tới nỗi choáng váng.

Liễu phu nhân khuyên nhủ con trai: "Giờ này đại ca con đang ở tàng thư lâu, con viết chữ đẹp, sang đó giúp nó chép kinh y đi, không cần lãng phí đầu óc. Sau khi chép xong sẽ được đưa tới Thái y viện, chỗ bọn họ sẽ chỉnh sửa những tập kinh y đó một lần nữa, phân phát cho toàn Đại Diễm, như thế có thể chữa khỏi được nhiều bệnh hơn, cũng như cứu được nhiều người hơn."

(Đam mỹ)[EDIT] Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay VềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ