Chương 11

639 80 15
                                    

Tạ Mân tắm nắng trong văn phòng Tùy Ngưỡng cả buổi chiều.

Tùy Ngưỡng kê máy tính bảng trước mặt Tạ Mân, mở phim cho hắn, thậm chí còn dựng một chiếc ghế bãi biển bằng hộp diêm, để thỏ đồ chơi như hắn có thể nằm thoải mái.

Thỏ đồ chơi nằm xem phim chẳng gò bó chút nào, để Tạ Mân được thoải mái, không cần đổi nhiều "chế độ", có chuyện gì Tùy Ngưỡng ra phòng họp bên ngoài để nói.

Ánh nắng chiếu lên người chú thỏ LEGO màu hồng, những miếng nhựa bóng loáng sáng lấp lánh. Tạ Mân cảm giác mình mới là chúa tể trong công ty này, chỉ thiếu chiếc kính râm nữa thôi là thành nghỉ mát thật rồi.

Gần bốn giờ, Tùy Ngưỡng nhận một cuộc điện thoại.

Tạ Mân vừa xem phim vừa nghe Tùy Ngưỡng nói vài câu, hình như người bên kia là mẹ Tùy Ngưỡng.

Tùy Ngưỡng ngẩng đầu nhìn Tạ Mân cách đó không xa, suy nghĩ một chốc, "được" và "vâng" mấy lần, rồi cúp điện thoại, hỏi Tạ Mân: "Tối nay qua nhà mẹ tôi ăn cơm cùng tôi được không?".

"Nếu cậu không muốn đi," anh nói thêm: "Thì tôi đưa cậu về nhà trước".

Đã lâu rồi Tạ Mân không gặp mẹ Tùy Ngưỡng, hắn rất thích bầu không khí trong gia đình anh, đương nhiên là đồng ý.

Năm rưỡi chiều, Tùy Ngưỡng kết thúc công việc, dọn khu nghỉ mát của Tạ Mân rồi mang Tạ Mân xuống.

Hôm nay anh tự lái xe. Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân lên ghế, cài dây an toàn trên ghế phó lái rồi kẹp Tạ Mân vào dây an toàn, nói: "An toàn tham gia giao thông".

Đai an toàn bọc ngoài bụng và chân sau của Tạ Mân, chân trước thì gác lên trên, Tạ Mân cạn lời, hỏi: "Có cần phải vậy không?".

"Cậu nhẹ quá," Tùy Ngưỡng nói xong, xách tai thỏ của hắn lên như thể đang kiểm tra đã chắc chắn chưa: "Lúc phanh cậu dễ bay ra ngoài lắm".

"Tôi có thể ngồi trong túi áo cậu mà," Tạ Mân nhắc nhở: "Hoặc chỗ để cốc".

"Vậy thì thiếu tôn trọng sếp Tạ lắm." Tùy Ngưỡng nói.

Tạ Mân lười đấu võ mồm với anh, hắn chỉnh lại tư thế của mình, không nói gì nữa.

Nhà mẹ Tùy Ngưỡng không xa công ty của anh lắm.

Thật ra Tạ Mân cũng biết chuyện mẹ anh rồi, bà tái hôn với một nhà văn nổi tiếng, nghe nói cuộc sống rất hạnh phúc.

Đỗ xe xong, Tùy Ngưỡng cho Tạ Mân vào túi áo. Mẹ Tùy Ngưỡng ở ngay tầng một, anh đi một quãng rất ngắn đã ấn chuông, không lâu sau, Tạ Mân nghe thấy giọng cô vang lên: "Đến rồi à? Hôm nay đến sớm thế".

Giọng bà vẫn chẳng thay đổi mấy so với mười năm trước, vẫn ngọt ngào và êm tai. Cách nói chuyện của bố dượng Tùy Ngưỡng khiến người khác cảm thấy ông rất hiền lành, ông gọi tên Tùy Ngưỡng, nói mình mới mua một lon trà, vừa pha xong, giục Tùy Ngưỡng uống thử.

Tạ Mân ngồi trong túi áo chỉ có một vệt sáng trên đầu, có lẽ vì chán quá, hắn nghe rất kỹ cuộc nói chuyện của Tùy Ngưỡng với người nhà. Tình cảm giữa mẹ Tùy Ngưỡng với bố dượng có vẻ rất tốt, mẹ Tùy Ngưỡng trách anh ít gọi về nhà, hôm nay bố dượng anh hầm một con vịt già, hoa họ trồng ngoài sân đã nở rồi.

[ĐM] Biến Thành Bé Thỏ LEGO - Tạp Bỉ KhâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ