"Đấm nó đi Kiyomasa !""Xử nó đi Kiyomasa !"
"BỐP !!"- Nắm đấm của Kiyomasa đập thẳng vào đầu Takemichi, lần này thì cậu đã không kịp cản lại. Cắn răng, cúi người xuống né đi đòn tiếp theo đang đến, có chút chật vật. Nhưng mà con tim cậu đang đập một cách thật phấn khích bởi những cơn đau ê ẩm rải rác khắp người. Cảm giác như đã tìm được con người suýt đánh mất của mình.
"Ôi, đệt. Nhìn đau vãi, thằng nhỏ con đầu vàng kia tên gì ý nhỉ ? Sao nó cố chấp vậy ?"- Bị đánh te tua thế mà. Vậy mà vẫn cười đầy khiêu khích và kiêu ngạo.
Mẹ nó, có chút ngầu đấy.
"Tao đéo biết. Cái đứa tóc dài bị đánh bầm dập vừa rồi gọi là Takemichi thì phải ?"
"Ồ Takemichi hả, ĐỊT MẸ. CỐ LÊN MÀY ĐÁNH ĐƯỢC ĐẤY TAKEMICHI !"
"TAKEMICHI"
"TAKEMICHI"
"Chú ý vào thằng ngu !"
Đang đánh nhau mà cứ có người gào rú tên mình cổ vũ mình cố lên thực sự là đéo quen tẹo nào. Cậu thở hồng hộc, quá khứ vẫn là quá khứ cho dù có hiệu ứng cánh bướm tác động vào đi chăng nữa. Những đòn đánh của Kiyomasa vẫn chuyển động y như trong trí nhớ của Takemichi và nhờ đó cậu có thế né được và biết khi nào thằng cha đó đấm mình. À và cái cơ thể của Takemichi này thật quá là tuyệt vời, cảm giác di chuyển vô cùng nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, người tập võ có khác, sức bền của cơ bắp này đúng là đỉnh. Takemichi có cảm giác độ lì đòn của mình được nhân hai luôn. Và hơn nữa cậu đã có lại sự tự tin của mình. Cậu không còn băn khoăn hay mờ mịt về chính mình nữa. Cứ làm điều mà cậu muốn.
Hanagaki Takemichi không phải là một kẻ yếu đuối.
Đánh nhau thật ra là từ bao hàm của việc sử dụng tay và chân vung vào người khác, đau là đủ. Đấy là nói mấy thằng bình thường khi mà nói chúng nó biết đánh nhau, còn mấy người thật sự đánh mà có kĩ thuật và thậm chí cả chiến thuật với kẻ khác. Điều đấy người ta gọi là đã mạnh còn khôn. Nhưng Takemichi không mạnh, cậu cũng không phải là người thông minh. Takemichi là người biết được tương lai và nắm được quá khứ. Một người gian lận vượt thời không.
"Chậc !"- Cậu nhổ bãi nước bọt dính máu ra, cảm giác đau rát vì vết thương trong miệng thật khó chịu, Takemichi lùi lại nhìn Kiyomasa đang thở hồng hộc mệt mỏi trước mình. Hình ảnh của quá khứ và tương lai cứ chồng chấp lên nhau ở hiện tại liên tục. Nô lệ và vị vua giả mạo, kẻ thống trị và người thất bại.
Mình đã từng rất đau đớn và thảm hại ở mốc thời gian này. Đau muốn chết và không từ bỏ.
"Ha ha.."- Cậu bật cười khi thấy gã ta dùng áo quệt đi những giọt mồ hôi trên mặt. Mùa hè đâu có nóng như vậy nhỉ. Takemichi đảo lưỡi qua vết thương và cái cảm giác đau buốt đánh vào não mình. Cậu cũng cảm thấy mình cũng bết bát không kém ,nhưng ít nhất thì không bị đánh hộc máu như quá khứ.
Tự dưng có chút ngưa ngứa miệng.
"Eo ôiiii đánh người thôi mà cũng thở hồng hộc thế ! Nếu đánh nhau với tao mà mệt mỏi như vậy, sao mày không nhận thua rồi cùng với đàn ruồi của mày đi ngồi điều hòa cho bớt nóng nhỉ ? Há há há !"- Hai bàn tay xoa xoa vào nhau rồi giơ lên ngón tay thứ ba mảnh mai xinh xắn của mình. Chậc, dù tay hơi nhiều chai nhưng vẫn đẹp lắm nhé. Takemichi cũng mường tưởng tượng được khuôn mặt mình lúc này đáng đánh lắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic TR] [Alltakemichi] Return
Фанфіки[ Fanfic TR ] [ Alltakemichi ] Return ( Truyện chỉ đăng ở Wattpad thôi nên nếu thấy ở chỗ khác thì đúm nó hộ tôi ) NGHIÊM CẤM CHUYỂN VER Chúng ta lạc quan không phải là khi chúng ta luôn nghĩ mọi việc trên đời đều tốt đẹp, mà là khi biết chấp nhận r...