Chương 7- Nam Xương vương phủ

12 5 0
                                    

Nhưng khi hắn quay đầu lại , sau lưng lại không một bóng người.Không nghĩ nhiều lại men theo đường cũ đi tới Nam Xương phủ . May mà Bách Yến Dạ kịp giữ y lại không thì tên quân y kia không sống nổi rồi. Lúc Lạp Thanh nhổ thuốc ra , tên quân y chỉ nghe thấy nàng ho , lại nghĩ rằng nàng đêm nay chết chắc.
Tên quân y kia vừa đi vừa nghĩ thầm ,

'Lần này không ngờ lại có tin động trời như vậy. Nhưng người đeo mặt nạ đó là ai ? Chắc chỉ là thương nhân xấu xí mà thôi.'
-*-*-
"Bẩm vương gia, nô tài đã hạ độc vào thuốc của Thập Khắc A Lạp Thanh, nội trong hai ngày, ả ta sẽ chết vô cùng khó coi".
Tuy Bách Nam Lung bảo hắn mang về hoặc giết chết . Nhưng mang về làm sao mà hắn đủ khả năng làm , đương nhiên là chọn cách thứ hai.
"Tốt, dạo này phía bên đó có động tĩnh gì không?"
"Gần đây có hai thương nhân tới tá túc, trông bọn họ rất kì quái, một lúc nào cũng đeo mặt nạ, một lúc nào cũng đội nón che mặt, kể cả khi ngồi trong lều cũng không bỏ xuống. Ta còn nghe được, người đội nón là con trai của Như Lịch vương mất tích cách đây hơn hai mươi năm."
Bách Nam Lung nhíu mày, ra lệnh.
"Ngươi cứ quan sát kĩ hai người bọn chúng , có hành tung khả nghi lập tức báo cho ta".
"Vâng, còn một việc nữa".
"Nói?"
"Là vương phi đã chỉ đường chạy thoát cho ả kia."
Bách Nam Lung đập bàn .
"Con ả tiện nhân đó. Hừ , ngươi về đi".
Lăng Vi phải ở lại quân doanh đề phòng bất trắc nên chỉ có Bách Yến Dạ và Như Quân đi theo .

Theo như Bách Yến Dạ biết thì quân y này là con trai của Trần Uất, tên là Trần Thăng. Trần Uất cả đời cống hiến y thuật cho triều đình tại sao lại sinh ra tên nghịch tử này chứ. Hắn định xử Trần Thăng luôn nhưng niệm tình Trần Uất đã theo hắn từ khi hắn lên chiến trường nên tha cho Trần Thăng một mạng.
Hai người biết chắc Bách Nam Lung sẽ đi tới tẩm viện nên chạy đến đó trước.
Hai người bị vương phi nhìn thấy nhưng nàng lại chỉ chỉ xuống gầm giường ngầm bảo hai người trốn vào đó.
Vì nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của vị phu quân yêu dấu của nàng. Hắn vừa đến thì trực tiếp đập gãy đôi chiếc bàn uống nước. Loan Hỉ giật mình lùi về phía sau , Bách Nam Lung gầm lên.
"Con ả đàn bà ti tiện này , mày đã chỉ đường cho nó trốn phải không."
"Thiếp ...thiếp không có".
"Lại còn nói không có?"
Bách Nam Lung lao tới , bóp cổ nàng .
"Ngươi có biết mình đã làm ra chuyện gì không ?"
Một cái tát giáng xuống mặt nàng , lực đánh không nhỏ , cổ nàng bị vẹo đi , máu tươi nhỏ xuống. Bách Nam Lung ghét bỏ vứt nàng xuống đất. Khi hắn trút giận xong , ra ngoài còn lau lau tay ra vẻ ghê tởm. Như Quân chứng kiến một màn này tức đến nỗi muốn lao ra đâm chết Bách Nam Lung. Nhưng Bách Yến Dạ lại ngăn y lại . Còn kìm chặt eo , tay y , còn lấy tay bịt miệng y. Sau khi Bách Nam Lung đi một lúc, Bách Yến Dạ mới thả y ra .
Vừa chui khỏi gầm giường , y liền đấm vào bụng hắn một chưởng.

Người xưa có câu đánh nhau đừng đánh vào mặt.
Lần này hắn không né cũng không ngăn lại , đứng im chịu trận . Hắn đập lưng vào giường, súyt thì Nam Xương vương phi không còn giường mà ngủ.
Y túm cổ áo hắn .
"Sao lại ngăn ta đập hắn?"
Hắn biết y tức giận , cầm tay y nói.
"Vì ngươi lao ra thì cả ba đều chết không có chỗ chôn đâu."
Loan Hỉ chứng kiến màn này thì muốn ngăn hai người đánh nhau , phòng nàng chỉ có chút đồ này . Bị hai người phá nữa thì nàng lấy gì mà sống.
Y buông tay xuống ,bỏ mặc hắn một bên , tới đỡ Loan Hỉ vẫn đang ngồi dưới đất dậy.
"Có sao không?"
Nàng khẽ lắc đầu. Y đưa cho nàng một lọ thuốc.
"Bôi lên các chỗ bị thương nhé. Cảm tạ vương phi đã cho ta trú nhờ."
" Không có gì , Loan Hỉ cũng cảm tạ công tử đã cho thuốc , xin hãy cho ta biết quý danh?"
"Ta tên Vô Thường ".
Nàng cười cười
"Cảm tạ Vô công tử , tên hay lắm .Vậy cho hỏi công tử đi cùng ngài tên gì?"
Nàng cười lên trông rất đẹp, nhưng có lẽ lâu rồi không cười nên có điều ngượng ngạo.
"Ta tên Bạch Dạ".
Hắn thấy y quan tâm nữ tử khác, có 'chút' khó chịu trong lòng .
"Tên hay lắm."
"Vương phi , nếu có gì cần giúp , ta nhất định sẽ giúp đỡ vương phi."
Nói rồi y đưa nàng một chiếc còi nhỏ .
"Nếu gặp nguy hiểm, hãy thổi chiếc còi này. Nếu ta tới không kịp thì cũng sẽ trả thù cho cô".
Chiếc còi này là chiếc còi của bang chủ cái bang, chỉ cần thổi một tiếng, tất cả mọi người thuộc cái bang sẽ cố gắng tụ tập lại đông nhất để giúp đỡ bang chủ bọn họ. Nếu người thổi còi không phải bang chủ thì là người quan trọng đối với bang chủ , sẽ giúp hết sức có thể.
Nàng ngẩn ra một lúc, từ khi nàng lấy Đại hoàng tử, nhà mẹ đẻ nàng vẫn luôn bên cạnh nàng .
Nhưng tới khi Đại hoàng tử không được làm Thái tử , còn bị điều đến biên cương. Nhà nàng liền cắt đứt quan hệ với nàng. Người bên cạnh nàng cũng chỉ có tỳ nữ đi cùng nàng từ nhỏ.
Đây là lần đầu tiên nàng được một người gặp lần đầu , không quen không biết giúp .
Nàng nhận lấy chiếc còi.
"Đa tạ Vô công tử."
Nàng tên Loan Hỉ, tên mang ý vui mừng , hân hoan nhưng số phận nàng lại ngược lại , bi oan, tủi nhục.
"Ta đi trước, vương phi bảo trọng."
Nàng gật đầu đáp lại
"Nhị vị bảo trọng."
Trên đường đi về , y không hề đợi hắn như lúc đến đây mà phóng thẳng về .
Hắn đuổi kịp y nhưng lại không dám đuổi kịp.
Y giận hắn thật rồi aaa.
Nhưng y đâu có giận hắn .
Là y ngại thôi.
Y là lần đầu bị người khác ôm eo lúc tỉnh táo.
Không dám đối mặt ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Lúc bị hắn ôm , lưng y dí sát vào ngực hắn , cảm nhận được rõ tiếng tim đập cùng tiếng thở của hắn.
Đánh hắn một chưởng cũng là một phần vì ngăn y đập tên vương gia chó má kia ra bã.

Thượng thượng vi thườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ