Chương 21- Hi vọng?

13 4 0
                                    

"Tỷ tỷ à, người Tu Linh bọn tỷ đều đa tình vậy sao?" A Lạp Thanh nằm nhoài lên thành quan tài, tay khẽ đung đưa thả vào bên trong.

"Không giống như bọn muội, bọn muội cả đời đều chỉ yêu một người."

Xung quanh vẫn im lặng, không có ai đáp lại nàng.

"Người tỷ tỷ yêu là ai vậy?".

"Hừ, tỷ tỷ thật quá đáng, ta không chơi với tỷ nữa." A Lạp Thanh rút tay, bộ giận dỗi rời khỏi nhưng cuối cùng lại quay lưng ngồi xuống, tựa vào quan tài.

"Tỷ tỷ, tỷ có thể đợi ta không?". A Lạp Thanh co chân lại để đầu mình tựa lên đầu gối, vừa khóc vừa lí nhí trong miệng hỏi: "Có được không?"

Tuy rằng có hai vị biểu ca đã đỡ cho nàng rất nhiều gánh nặng của việc làm nữ vương, cũng khiến tinh thần của nàng thoải mái hơn nhưng mỗi khi ở một mình nàng lại không thể kìm được lòng mình.

"Được rồi, ta đi đây." A Lạp Thanh lấy tay áo chùi thật mạnh nước mắt trên mặt, định rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, A Lạp Thanh lại thấy mí mắt của Lăng Vi chuyển động, nàng vội vàng ghé sát lại.

Quả thật là đang chuyển động, nàng không có nhìn nhầm!

Chẳng lẽ truyền thuyết có thật sao?

Nàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt ấy, sợ rằng khi nàng chớp mắt thì chút động tĩnh ấy lại biến mất. Nhưng sự chuyển động ấy không dừng lại mà còn mạnh mẽ hơn như đang có thứ gì muốn thoát ra. Chút chuyển động ấy từ từ chuyển về phía khuôn miệng của Lăng Vi, miệng Lăng Vi từ từ mở ra...

Vậy mà lại là một con giòi lớn!

A Lạp Thanh giật mình vội lùi ra, rồi lại tiến lại gần, vội vàng kéo tay áo của Lăng Vi lên.

Da thịt đều đã bị giòi bọ phân hủy.

Nàng gần như tuyệt vọng thả tay của Lăng Vi xuống, liên tục lắc đầu lùi ra xa ngồi phịch xuống, nước mắt mới khô lại tuôn ra. Tại sao nàng lại ngây thơ nghĩ rằng một thi thể được bảo quản ở nơi này sẽ mãi không bị phân hủy nhỉ? Tại sao lại tin vào cái truyền thuyết ngớ ngẩn ấy? Cuối cùng lại cứ cố níu giữ tỷ ấy nhưng thật ra lại là đang làm khổ tỷ ấy? Rồi lại khiến cho tỷ ấy trở nên giống bọn họ, giống những người nàng nhìn thấy ở trong hang động.

Những câu hỏi ấy cứ vờn quanh tâm trí nàng, mãi tới khi Như Quân phát hiện ra nàng thì nàng vẫn còn ngồi ngơ ngác ở nơi đó. Nàng không nói được gì, chỉ chỉ tay về phía quan tài. Y tới gần xem xét, liền im lặng. Thật ra lúc mới tới y đã nhận ra rồi, còn cố tình rắc một chút dược để thi thể phân hủy chậm hơn. Nhưng suy cho cùng thì làm gì có cái thi thể nào được giữ nguyên vẹn mãi mãi đâu?

"Ngoan, nơi này không tốt cho sức khỏe của muội, mau về thôi." Y nhẹ nhàng nói.

A Lạp Thanh gật đầu nhưng nàng vừa đứng dậy đã cảm thấy choáng do ngồi quá lâu, Như Quân đành phải cõng nàng về. Về tới nơi thì nàng đã ngủ mất, vai áo của Như Quân ướt đẫm, y đặt A Lạp Thanh lên giường, sờ tới tay chân nàng lạnh cóng thì lại đốt chút hương trầm rồi sai người đi nấu thuốc.

Thượng thượng vi thườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ