28 mười chín năm sau hogwarts: mục ghi chép không xác định

172 20 2
                                    

Nhật ký thân mến,


Tớ nghĩ là tớ đã phải lòng một cậu bạn học cùng trường mất rồi. Cậu ấy ở nhà Slytherin và làm tầm thủ còn tớ lại là một Gryffindor và tớ thực sự rất muốn nhà tớ dành được Cúp Nhà năm nay nhưng mà không hiểu sao tớ vẫn cứ cổ vũ cho bạn ấy vì bạn ấy thực sự rất có tài. Tớ chưa từng thấy ai đấy bay lượn trên bầu trời như cậu ấy cả. Thật sự rất là tuyệt nha! Lẽ ra bồ nên thấy cái cách cậu ấy lộn nhào trong không trung ấy– như thể là cậu ấy mọc cánh vậy á!


Người đàn ông tóc vàng đang trong quá trình hói đầu với khuôn mặt nhọn ấy lắc đầu nhìn quyển nhật ký với một vẻ mặt đầy tiêu khiển. Quả là lịch sử lại tái diễn mà. Tại sao luôn phải là một cô nàng Gryffindor kiên cường đầy nhiệt huyết và một cậu Slytherin ngầu lòi tài ba? Chà, ngày trước thì hắn cũng đã rất ngầu và nhiều tài nghệ mà–


Một bé gái với đôi má phúng phính và mái tóc đỏ rực đang chạy quanh sân ga, ngó tới ngó lui như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Thật là một sinh vật bé nhỏ ngộ nghĩnh kỳ lạ. Đấy là cách mà tất cả những đứa con gái mười hai tuổi đang cảm nắng hành xử sao? Cô nhóc thừa hưởng mái tóc từ bố nhưng tất cả những đặc điểm còn lại lại đến từ mẹ. Vẫn là đôi mắt uyên bác đấy, cùng cái mũi cứng đầu và chiếc cằm đầy thách thức quen thuộc ấy. Cô nhóc chưa gì đã mặc đồng phục kèm với một đôi vớ màu vàng dài đến tận đầu gối và đang chạy ngang qua người hắn.


"Đứng lại."


Người đàn ông tóc vàng hoe gõ cây trượng đầu rắn của mình một lần và tựa như rằng tất cả mọi thứ trong Sân ga 9 ¾ đều dừng lại vậy. Cô nhóc trượt dài chân cho đến khi dừng lại và chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Một quan chức trong trường vừa bắt gặp cô nhóc chạy lung tung mà không có người bảo hộ đi kèm. Điểm nhà sẽ bị trừ. Cô nhóc sẽ bị đuổi học. Cô nhóc sẽ thành nỗi ô nhục của cả dòng họ mất.


"Quý cô Rose Weasley," hắn giấu quyển nhật ký phía sau mình như để không làm cô nhóc lúng túng, "bà Hiệu trưởng đã kể với ta rất nhiều điều về trò."


"Chết tiệt."


Đó là một lời thì thầm và ánh nhìn mang màu hổ phách đấy nhìn tròng trọc thẳng xuống đôi giày da đen tuyền của cô nhóc. Sự bóng lộn của đôi giày da nháy mắt lại với nhóc. Vốn từ ngữ– thừa hưởng từ cha.


"Trò vừa nói gì đấy?" Người đàn ông tóc vàng hỏi.


"Hẳn là bà ấy chỉ nói những điều tốt đẹp thôi nhỉ, con hy vọng thế," cô nhóc nhỏ cố đánh trống lảng. Sự nhanh trí– thừa hưởng từ mẹ.


Người đang ông sắp hói ấy suýt chút nữa đã bật cười vì sự trơ tráo của cô nhỏ ấy. "Hiển nhiên rồi. Tất cả những điều tốt đẹp và ta kỳ vọng trò sẽ còn trở nên tuyệt vời hơn nữa trong tương lai," hắn mỉm cười trước khi trả lại cô nhỏ quyển nhật ký ấy. Nó được đón nhận bởi một cặp mặt mở to và một đôi má ứng đỏ, một sắc đỏ gần tựa với mái tóc nhưng với một sự thở phào đầy phấn chấn khi người tìm được quyển nhật ký là một người đàn ông tóc vàng sắp hói chứ không phải là chàng tầm thủ Slytherin trẻ tuổi đẹp trai kia.

[Fic dịch][Dramione] Bên người nơi tàn hoangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ