12 năm năm: lá thư thứ mười hai

466 64 2
                                    


Có nhiều việc liên quan tới Quidditch mà hắn phải làm, hắn cứ thế mà mặc kệ. Vì không ai có thể đọc được suy nghĩ của hắn nên thôi thà rằng hắn cứ xả hết ra đi. Hắn chưa bao giờ thích Quidditch cả. Hắn bị ép buộc phải tham gia thi đấu đơn giản vì có thằng Potter ở đấy và Draco thì phải là kẻ suất sắc nhất. Hắn phải khiến cho bản thân nổi trộn hơn một kẻ khác trong khi đấy Potter lại là Đứa Trẻ Đã Sống Sót nên thành ra là hắn phải cố mà đánh bại y. Kể cả khi hắn không lấy việc ấy làm thích thú gì cho cam.

Độc dược. Đấy mới là sở trường của hắn.

Có cái gì đấy trong sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối ấy, đơn giản là khiến hắn thoải mái. Hắn chỉ cần làm theo mọi chỉ dẫn và sẽ không một sai sót gì có thể xảy ra. Chỉ cần làm theo những gì được bảo. Đừng hành sử như một kẻ liều lĩnh ngu muội.

Nhưng biết đâu hắn lại muốn trở thành một kẻ liều lĩnh ngu muội thì sao?

Hắn quăng quyển sổ nhật kí của hắn lên giường. Nó nằm và mở ngay trang giữa. Rồi hắn băng qua phía bên kia phòng và nhặt chiếc chổi Tia Chớp được đặt làm dành riêng cho hắn kia lên. Hắn sẽ tập luyện. Kẻ thắng cuộc không phải là những kẻ chỉ nằm ườn trong phòng hờn dỗi với quyển nhật kí.

Bỗng cửa phòng ngủ hắn bật mở và cha hắn sải bước đi vào. "Draco, lại đây."

Draco giật mình.

Hai đôi mắt màu bão hướng đến quyển sổ đang được mở ra nằm ngay ngắn trên giường kia. Draco vùng dậy chạy ra cố với lấy nó, cây Tia Chớp rơi xuống sàn nhà khi hắn nhào tới giường. Nhưng cha hắn thì, tất nhiên rồi, nhanh tay hơn với sự trợ giúp của ma thuật bên người.

"Accio!" (T/N: Bùa triệu tập)

Quyển nhật ký lập tức bay tới phía bàn tay đeo nhẫn của cha hắn, Draco cúi gằm xuống một cách sợ hãi trước cái nhìn tròng trọc của kẻ hắn họi là cha, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Với một chân mày nhướn lên cao chót, cha hắn đọc quyển nhật ký ấy, một tay để lên chiếc trượng còn tay còn lại cầm quyển sổ đang tự lật qua các trang. Sau cùng, ông ta quăng quyển sổ về nơi nó đến. "Giờ thì," cha hắn cuối cùng cũng mở miệng nói, "Liệu đây là những gì con thực sự nghĩ ư?"

"Không ạ," Draco lập tức trả lời.

"Phải vậy chứ," cha hắn cười cợt, tiến lại gần hắn hơn. Draco đã phài dùng hết sức bình sinh để không chạy đi nhưng ngạc nhiên thay cha hắn chỉ vỗ vai hắn, "Con sẽ làm ta tự hào, phải không?"

"Con sẽ làm mọi thứ vì người, thưa Cha," Draco trả lời trong khi quỳ một chân xuống để hôn lên mặt nhẫn trên tay cha hắn. Cái nỗi sợ lãnh lẽo ám muội ấy len lỏi ăn sâu vào từng mạch máu hắn, chiếm lấy hắn. Làm ơn, xin người hãy công nhận con, hãy nói rằng con là kẻ xứng đáng.

"Hiển nhiên con sẽ làm vậy rồi Con Trai," như thể có tiếng chuông ngân vang bên tai, lời cha hắn nói 'Con Trai'. Draco khẽ mỉm cười. "Không đời nào con sẽ cắn lại chính bàn tay đã cho con ăn, cho con mặc và đáp ứng mọi nhu cầu của con kể từ lúc con còn là một đứa trẻ bất lực. Chính bàn tay này đã ban cho con sự sống. Con sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì khiến ta phải thổ hẹn, đúng không?"

[Fic dịch][Dramione] Bên người nơi tàn hoangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ