16 tình dược: lá thư thứ mười bốn

392 57 2
                                    

Vạc đầu tiên chứa thuốc Đa Quả Dịch

Draco nhìn mẩu giấy một cách đầy khinh bỉ. Hắn thừa biết chứ, hắn là người đứng đầu môn độc dược cơ mà, làm sao mà hắn không biết trong khi đấy là cái vạc duy nhất mở nắp trên bàn trước mặt bọn nó? Rồi hắn viết bên dưới dòng ghi chú của Zabini.

Tiếp tục đánh lạc hướng Slug đi.

Nếu như mọi chuyện đều diễn theo đúng kế hoạch, hắn sẽ lẻn được vào phòng học để lấy trộm thuốc Đa Quả Dịch sau khi Blaise Zabini đưa Slughorn ra khỏi phòng. Kể cả khi hắn không được nhận vào Hội Slug (mặc dù hắn thừa tiêu chuẩn để được vào), thì việc làm bạn với thành viên trong cái hội đấy cũng không phải là không có ích. Và lần này là Zabini, một phù thuỷ cao lớn với làn da tối màu cùng một gương mặt đầy khả ái, tuy nhiên tên này lại bị yếu môn độc dược. Những độc dược mà Draco có thể pha chế một cách dễ dàng thì những kẻ khác sẽ phải gãi đầu khó hiểu. Và chà, bạn Zabini sẽ hết yếu môn độc dược nếu như và chỉ nếu như Draco lấy được Đa Quả Dược.

Tuy nhiên hiện tại thì có một vấn đề còn quan trọng hơn rất nhiều, mùi hương ngọt ngào muốn chết của Hermione bỗng trở nên nồng nặc hơn rất nhiều và căn phòng bỗng trở nên thật ngột ngạt một cách kinh khủng kể cả khi em ngồi cách hắn tận hai cái bàn, ngay sau lũ Ravenclaw đang túm tụm ở đầu để ngóng chờ tiết học tới.

Những tia nắng rơi trực tiếp lên mái tóc em làm chúng tựa như được phủ thêm một lớp màu nâu đỏ.

Hiển nhiên rồi, đây chỉ là một trò đùa của ánh sáng.

Những hạt bụi nhảy múa quanh em tựa như một vòng thiên sứ vậy.

Lũ gia tinh tại Hogwarts chắc hẳn còn cảm thấy tệ hơn kể từ ngày em giới thiệu cái hội vịt đẹt khỉ gió cho chúng nó.

Hắn đứng lên, định tổng sỉ vả em, có lẽ hắn sẽ nói một câu nhận xét đầy cay nghiệt về việc em định gây ấn tượng với ai mà phải dội lên người một đống nước hoa hoặc dầu gội hoặc kem dưỡng da hoặc cái mẹ gì đấy. Nhưng rồi lão Slughorn bước vào phòng cùng với Thánh Đầu Bô và thằng Mặt Chồn.

Tính cả cái cơn đau đầu như búa bổ này và việc hắn không tài nào tập trung được do hắn bị choáng ngợp bởi chính mùi hương của em. Hắn lấy từ trong túi ra một cái khăn tay và dùng nó để bịt mũi lại, nhưng thứ mùi ngọt ngào đầy ám ảnh tựa mùi quả dại và hạt nắng ấy đã ăn sâu vào thùy trán của hắn mất rồi. Hắn nhắm chặt mắt lại và cầu mong cho mọi thứ sẽ nhanh trôi qua. Thật là điên quá mà.

Draco vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Không khí vẫn quá nồng nặc và khó chịu. Nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn thế. Hắn bỏ cái khăn tay ra khỏi mũi và hít lấy một hơi to.

Chỉ là hít thở thôi mà. Đây là một việc hoàn toàn bình thường. Chắc hẳn Chúa tể Hắc Ám sẽ không bị phiền hà chỉ vì việc hắn phải hít thở đúng chứ.

Tất cả việc này là lỗi tại em!

Cái tình huống này mới là cái thứ bị điên. Không phải hắn. Không bao giờ là hắn.

[Fic dịch][Dramione] Bên người nơi tàn hoangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ