Chưa tới nửa đêm, cả người Dao Anh nóng như lửa đốt, nước không uống nổi nói gì bát bánh canh.
Nàng cảm giác mình được ai đó nhẹ nhàng đỡ lên, đưa chén canh bên môi, mùi thức ăn thanh đạm xông vào mũi nhưng nàng thấy buồn nôn, giơ cánh tay đẩy bát ra.
Nước bắn tung tóe, bát lập tức dời.
Trong chăn ấm áp dễ chịu, như giấu lò lửa than sáng rực, cả người Dao Anh khô nóng khó nhịn, tốc chăn đang đè trên người ra. Vừa đẩy ra, chăn lại đắp lên lại, nàng lại đẩy ra, chỉ chốc lát sau, chăn nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, nàng mang bệnh đến gắt gỏng, miệng hừ hừ bất mãn, hai chân ra sức đá văng chiếc chăn ra, một cước lại một cước đạp đạp chiếc chăn.
Hệt như con mèo cáu kỉnh.
Bóng người bên giường ngừng lại trong tích tắc.
Hơi nóng tản đi, Dao Anh thấy dễ chịu hơn chút, thả lỏng tay chân trở mình, gối lên cánh tay mình, cuộn tròn nằm ngủ, tóc dài đen nhánh chảy đầy đầu vai, bàn chân ngọc tinh xảo lộ ra, mu bàn chân hơi kéo căng, đáng thương nhỏ bé, so với dáng vẻ cáu kỉnh ban nãy tưởng như hai người.
Lát sau, chăn lại đắp lên người nàng.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ đè chèn góc chăn.
Dao Anh bỗng mở mắt, giương mắt nhìn, mi dài ướt sũng.
Động tác này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, rất yên tâm.
…
Lúc nhỏ, Dao Anh uống thuốc mỗi ngày, cả đêm ngủ không được. Nhất là năm vừa mới tập đi, hai chân đau đớn khó nhịn, cô bé nằm trên giường lăn lộn, đổi tư thế nào cũng đau. Cô bé không muốn khóc vì nhịn đau không nổi nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, ướt gối.
Lý Trọng Kiền nghe tiếng, cầm đèn vào phòng soi lên mặt cô bé: “Tiểu Thất?”
Dao Anh biết anh mình nóng nảy, sợ anh lo lắng, lập tức ngừng thở, không nhúc nhích, giả vờ ngủ. Lý Trọng Kiền cúi người, kéo cái chăn bị trượt xuống dưới bả vai đắp lên, nhẹ nhàng ấn dém góc đáy chăn hai lần, đứng cạnh giường một lúc mới đi ra.
Chân Dao Anh vẫn còn rất đau, nhưng lòng yên hơn rất nhiều, trở mình ngủ tiếp.
…
Trải qua nhiều năm, từ lâu Dao Anh đã quên mất những đêm trắng đêm khó ngủ, chỉ còn nhớ rõ bàn tay dịu dàng vụng về dém góc chăn của anh mình.
Ánh đèn ảm đạm mờ nhạt.
Dao Anh chăm chú nhìn cánh tay thon dài bên giường, ánh mắt từ từ lướt lên, nhìn thấy một chiếc mặt nạ dạ xoa dữ tợn.
Nàng giật mình, mơ mơ màng màng nghĩ, giấc mơ này có phần kinh khủng rồi.
Ánh mắt tiếp tục đi lên, một đôi mắt sâu màu xanh thẫm lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt hờ hững.
Hốc mắt Dao Anh hơi nóng. Ấm ức đọng lại tận dưới đáy lòng, sợ hãi, bất lực, cô độc như sóng lớn cuồn cuộn, đột nhiên dâng lên trào ra từng đợt.
“Anh à…”
Thốt lên hai chữ, mũi chua chua, nước mắt ngân ngấn, túm lấy cánh tay đang định rút đi kia.