nhà trên cây
Skip to content
Posted on 04.02.21
Nmtl 089. Thần nữ
Thế còn Tô Tướng quân?Chưa từng có ai hỏi Tô Đan Cổ chuyện này, một thân phận không thể phơi bày trước mặt người đời, vĩnh viễn độc lai độc vãng, chỉ xuất hiện lúc thích hợp rồi lại mai danh ẩn tích, vô tung vô ảnh.
Người không biết chuyện xem chàng như Kim cương Dạ xoa, người biết chuyện thì nghĩ chàng là một thanh vũ khí sắc bén không gì không phá nổi, vô dục vô cầu.
Một món vũ khí không cần phải quan tâm.
Tô Đan Cổ nhìn vẻ mặt ân cần của Dao Anh, thản nhiên nói: “Chỗ ta đi không liên quan đến công chúa.” Giọng bình thản, không hề có ý mỉa mai.
Nhưng đến tai Duyên Giác thì như dội một chậu nước lẫn băng tuyết vụn xuống đầu, lạnh buốt, Dao Anh còn chưa phản ứng, cậu đã căng hết da đầu, xấu hổ cúi xuống, luống cuống xoa xoa đôi bàn tay.
Bên tai nghe tiếng cười khẽ dịu dàng, “Đương nhiên có liên quan đến ta rồi.”
Duyên Giác kinh ngạc ngẩng đầu. Dao Anh ngồi cạnh đống lửa, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lạnh như băng của Tô Đan Cổ khẽ nói: “Tô Tướng quân được lệnh hộ tống ta, lúc ở Cao Xương Tướng quân đã hơi khó chịu, giờ người lại bị thương nặng, về tình về lý ta cũng không thể bỏ Tướng quân lại một mình.”
Cặp mày rậm của Tô Đan Cổ hơi nhíu.
Không đợi hắn trả lời, Dao Anh nhìn Duyên Giác, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu, cao giọng hơn: “Sau khi cậu đưa ta xuống núi sẽ không quay lại đây nữa phải không? Cậu muốn để lại một mình Tô Tướng quân ở đây?”
Duyên Giác chấn động, chột dạ khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Tôi xuống núi là có việc gấp quan trọng.” Cậu muốn chấp hành mệnh lệnh của Nhiếp Chính Vương.
Dao Anh giang tay về phía cậu: “Tức là cạnh Tô Tướng quân sẽ không có bất kỳ ai?”
Duyên Giác mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hơi có phần mờ mịt: “Vẫn luôn vậy mà…”
Dưới núi có thân vệ Trung quân Vương Đình, trong thành bang gần đó có quân trung thành với Phật Tự đang đóng, lúc nào cũng có thể điều động một đội lớn, nhưng thân phận Nhiếp Chính Vương đặc biệt, thân vệ đến gần nghe ngài trực tiếp ra lệnh chỉ có vài người, vả lại lúc này Tất Sa dùng thân phận Nhiếp Chính Vương nghênh ngang xuống núi, để không đả thảo kinh xà thì Nhiếp Chính Vương trên núi phải biến mất sạch sẽ.
Giờ Tô Đan Cổ không thể xuất hiện trước mặt kẻ khác.
Trước kia từng có chuyện tương tự, khi bộ lạc đang thần phục Vương Đình phát động phản loạn, hay lúc thế gia đầy dã tâm bừng bừng có ý muốn đổi triều đại, hoặc khi Vương công quý tộc và thủ lĩnh bộ lạc phát sinh mâu thuẫn, Nhiếp Chính Vương giống như từ trên trời giáng xuống, giải quyết nguy cơ, sau đó một mình lặng lẽ rời đi.
Những năm qua luôn như thế, Duyên Giác đã quen với một Nhiếp Chính Vương vô tung vô ảnh, chỉ cần Nhiếp Chính Vương không bị công pháp phản phệ thì ngài ấy sẽ không cần giúp đỡ, dù sao thêm một người biết chuyện ngài luyện công pháp, càng thêm một nguy cơ bại lộ.