Trường An, cung Thái Cực.
Đã gần xế chiều, ánh sáng lờ mờ, thái giám cầm một đoạn nến ngắn thắp từng cây đèn nến mạ vàng, tới trước ngự án, từ lư hương toan nghê phun ra từng luồng uất kim hương thanh nhạt.
Lý Đức cúi đầu phê duyệt tấu chương, khi thấy thư xin hàng của Mạnh thị Tây Thục dâng lên, rèm châu khẽ động, ngoài bình phong có tiếng bước chân dồn dập.
“Bệ hạ!” Thái giám mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, chạy vội vào nội thất, đầu gối mềm nhũn, trượt quỳ trước ngự án. “Thái tử điện hạ trở về!”
Lý Đức khẽ giật mình, nhẹ cau mày, buông thư xin hàng xuống: “Sao nó về tới rồi?”
Thái giám run rẩy cả người, lắp bắp: “Bệ hạ… Hữu vệ của Kim Ngô Vệ nói xin ngài tạm lánh đến hậu đường, Thái tử điện hạ… Điện hạ…”
Lý Đức sầm mặt: “Thái tử thế nào?”
Mặt Thái giám không còn giọt máu, quỳ sát đất, cẩn thận lựa lời, giọng hơi run: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ không có chiếu đã vào cung, Kim Ngô Vệ không dám để ngài vào điện, Thái tử điện hạ vẫn cố xông vào!”
Lý Đức cứng đờ, trầm mặt đứng dậy, thái giám bước lên đỡ ông ra hậu đường, bị ông hất ra. Thái giám té xuống đất, không dám lên tiếng, lồm cồm đứng dậy thất thểu đuổi theo Lý Đức.
Ánh nến chập chờn, trước cửa điện bóng người xao động, tiếng la hét ầm ĩ, Kim Ngô Vệ tay cầm trường đao, canh giữ trước bậc, lớn tiếng cản đường, tiếng bước chân rối loạn.
Lý Đức ra khỏi phòng, Kim Ngô Vệ canh giữ ở trước cửa vô cùng hoảng sợ, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xin ngài tạm lánh…” Còn chưa nói xong, Lý Đức đã đi qua mặt họ.
Kim Ngô Vệ khiếp vía, đầu đầy mồ hôi lạnh, liếc nhau, bất đắc dĩ đuổi theo.
Lý Đức đứng ở tiền sảnh, khoanh tay. Dưới thềm, một bóng người cao lớn đi ngược dòng người từng bước một đạp lên nguyệt đài, một thân áo đen lạnh lẽo như đao, trong tay cầm kiếm.
Chỉ thoáng chốc, Lý Đức đã nhận ra bóng dáng con mình.
Lý Huyền Trinh một mình đến đây, tuy mạo phạm nhưng tội không đáng chết, Kim Ngô Vệ biết Lý Đức coi trọng ngài ấy nên không dám ra tay làm bị thương, chỉ đành bao vây trùng điệp phòng hờ ngài ấy nổi điên đánh người.
Kim Ngô Vệ khổ khuyên Lý Đức: “Bệ hạ, hình như Thái tử điện hạ có vẻ điên cuồng, mời bệ hạ tạm lánh ạ!”
Lý Đức ánh mắt âm trầm. “Bắt lấy nó, không được đả thương.”
Kim Ngô Vệ được lệnh, tăng thêm sức mạnh, ôm quyền vâng lời, bỏ đao kiếm, đổi trường thương, bay nào tới định đánh văng trường kiếm trong tay Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh rất bình tĩnh, mắt phượng nhìn Lý Đức sau đám người, huơ kiếm chặt đứt trường thương, tiếp tục bước tới. Ánh kiếm lấp lóe, hắn không đánh bị thương ai nhưng thế thủ như tường đồng vách sắt, mưa gió không lọt, từng bước một đến gần hành lang.
![](https://img.wattpad.com/cover/323974353-288-k393301.jpg)