112

28 0 0
                                    

nhà trên cây
Skip to content
Posted on 10.03.21
Nmtl 112. Bộ tộc Bắc Nhung chia rẽ
Trong bãi nhốt cừu bùn lầy ẩm ướt, chất đầy cặn bã, hôi thối không chịu nổi.

Trước hừng đông, Talie lại đưa tới thức ăn cho đám Lý Huyền Trinh, sữa ngựa, mền vải, còn có thuốc trị thương quý giá. “Chiến mã của doanh địa ở góc Tây Bắc, được trông coi rất nghiêm. Lúc các ngài rời đi hãy theo hướng Đông Nam, có vài con ngựa cái nhỏ bị bệnh, rất ít người trông coi, mấy con ngựa đó đã được chăm tốt, tốc độ rất nhanh.”

Trước khi đi, Talie nhớ tới một câu Dao Anh từng nói. “Công tử, Văn Chiêu công chúa nói, Vương thất Bắc Nhung tranh đấu không ngừng, giữa các Vương tử lục đục, Vương tử A Lăng không phải người Bắc Nhung, có khoảng cách với mấy Vương tử khác rất lớn. Các ngài chạy trốn cố tìm đến lãnh địa mấy Vương tử khác.”

Lý Huyền Trinh gật đầu ghi nhớ, mấy người tháo dây thừng, lấy toàn bộ thuốc trị thương cho Lý Trọng Kiền, băng bó kỹ cho hắn.

Tất cả lăn lộn trong vũng bùn cho người dính đầy bùn nhão, phân và nước tiểu để che lấp mùi, ở doanh trại lính Bắc Nhung nuôi chó săn có khứu giác nhạy bén.

Trời đầy sao, bầu trời yên tĩnh nối liền với băng thiên tuyết địa.

Lý Huyền Trinh tựa trên hàng rào, kiên nhẫn đợi thời cơ, hắn biết vào nửa đêm khuya đến rạng sáng lính trực đêm đổi canh, là lúc lỏng lẻo nhất, là thừa cơ chạy trốn nắm chắc nhất.

Nửa đêm, Lý Trọng Kiền tỉnh táo lại, mắt phượng liếc một vòng, giãy dụa ngồi dậy, ôm chặt vết thương trên người.

“Ngươi có thể cử động không?” Lý Huyền Trinh lạnh nhạt hỏi.

“Yên tâm, ta không chết được.” Lý Trọng Kiền không đổi sắc mặt nắm chặt băng gạc, bắp thịt cả người run lên, nhưng thần sắc trên mặt chết lặng, như không chút đau đớn, trong đêm tối, mắt phượng như ánh lên tia nhìn âm trầm của thú săn, “Không tìm được Minh Nguyệt nô, hơi thở này chưa đứt được.”

Hai huynh đệ không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến sau nửa đêm, Lý Huyền Trinh lặng lẽ nắm chặt thanh đoản đao Talie cho hắn, đánh thức thân binh, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, hắn muốn dụ thủ vệ Bắc Nhung.

“Đợi chút.” Lý Trọng Kiền bỗng mở to mắt, “Ngươi nghe xem, có động tĩnh.”

Lý Huyền Trinh nghiêng tai lắng nghe, nhắm cặp mắt.

Xa xa vọng lại tiếng sàn sạt như gió thổi qua rừng tùng, nếu không chú ý lắng nghe sẽ tưởng chỉ là tiếng gió.

Lý Huyền Trinh nói: “Khinh kỵ, tầm bốn năm trăm người.”

Lý Trọng Kiền đối mặt với hắn: “Người của Đại vương tử.” Đại vương tử thừa dịp Hải Đô A Lăng đi Cao Xương, bắt đầu chiếm từng bộ lạc doanh địa của y.

Tiếng kèn cảnh báo rất nhanh vang lên, thô bạo phá tan vắng vẻ, toàn bộ doanh địa loạn cả lên, đàn ông đang ngủ say từ trong mộng bừng tỉnh, xông ra doanh trướng, đàn bà con nít trốn trong trướng run lẩy bẩy, người Bắc Nhung vòng ngoài cùng dựng chướng ngại vật lên, ngăn cản khinh kỵ tới gần, khiến đối phương chậm tốc độ.

Nguyệt Minh thiên lý Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ