Khoảng một tiếng sau, cuối cùng Utan và Hyun Joo cũng đã tới nơi. Ngôi nhà nằm bên trong một trang trại nuôi cừu, diện tích không lớn lắm nhưng cũng đủ để Hyun Joo thoải mái ở lại, sinh hoạt qua ngày.
- Trước đây, anh dùng nơi này làm khu chăn cừu, kiếm thêm chút đồng ra đồng vào. Nhưng sau khi làm việc cho Jeon tiên sinh, mọi việc ở đây đều giao lại cho người khác giúp đỡ.
Hyun Joo trầm trồ nhìn từng gian nuôi cừu sạch sẽ, con nào con nấy lông tơ trắng muốt như cục bông gòn, trông vô cùng thích mắt.
Utan dẫn Hyun Joo đi vào trong nhà, vui vẻ nói:
- Em ở đây đến khi nào cũng được!
- Vậy còn anh thì sao?
Hyun Joo băn khoăn hỏi lại Utan. Cô vẫn lo lắng Jeon JungKook sẽ làm khó cho anh, ngộ nhỡ Jeon JungKook nổi giận, một dao cướp mạng của Utan cũng chưa biết chừng.
Hiểu được nỗi lo của Hyun Joo, Utan lập tức cười tươi, lắc đầu đáp:
- Em không cần lo lắng, anh tự có cách giải quyết.
Hai người họ đang trò chuyện vui vẻ, chợt phía bên ngoài cửa vang lên tiếng moto rền rĩ. Utan cùng Hyun Joo ló mặt ra, trông thấy một cô gái tuổi chừng hai mươi, gương mặt thanh thoát, mái tóc đuôi ngựa quấn cao, đang dừng chân chống bước tới.
- Good job, Utan!
Cô gái nheo mắt nhìn Utan, giơ ngón tay cái làm hành động khen ngợi. Utan bật cười, lên tiếng trách móc:
- In Na, hai năm không gặp, em vẫn chưa có gì thay đổi nhỉ?
In Na chau mày, lườm Utan lúc lâu, sau đó nắm tay đấm thật mạnh lên ngực anh cảnh cáo:
- Đừng có ăn nói hỗn láo với em! Dù em ít tuổi hơn anh nhưng em đang quản lý cả gia tài của anh đấy, anh già ạ!
Cô gái này chính là In Na, người được Utan nhờ trông giữ trại nuôi cừu giúp mình. Dựa vào cách ăn nói cùng hành động thân mật của họ, Hyun Joo trộm nghĩ, có lẽ hai người họ là một cặp trời sinh.
Vì Hyun Joo đứng khuất sau Utan nên In Na chưa trông thấy cô. Utan kéo Hyun Joo đứng bên cạnh mình, nhiệt tình giới thiệu:
- In Na, đây là Hyun Joo, em gái của anh!
Khoảnh khắc ánh mắt In Na và Hyun Joo chạm thẳng vào nhau, nụ cười trên môi In Na đột ngột tắt ngấm. Gương mặt rạng rỡ của In Na lúc đầu lập tức thay bằng sự hoảng hốt, bối rối tới mức tái mét. Cô lùi ra sau một bước, cố gắng điều chỉnh tâm lý sao cho tự nhiên nhất có thể:
- Anh... anh Utan, em có việc phải đi trước. Hẹn gặp lại anh sau!
Hyun Joo còn chưa kịp giới thiệu gì về bản thân mình, In Na đã vội vàng leo lên xe, rồ ga phóng đi. Trước hành động kì lạ không mấy hiếu khách này của In Na, Utan vô cùng ngượng ngùng. Anh đưa tay gãi gãi mớ tóc rối, cười trừ chống chế:
- Em đừng suy nghĩ làm gì. Con bé In Na cứ gặp người lạ lại trở nên xấu hổ như vậy!
Hyun Joo nhìn theo hướng đi của In Na, thở dài gật đầu. Tuy nhiên, cả ngày hôm đó, ánh mắt hoảng loạn xen chút sợ sệt khi In Na nhìn thấy Hyun Joo vẫn luôn đeo đẳng mãi trong trí nhớ của cô. Nếu đơn giản chỉ là cảm giác xấu hổ, chắc chắn In Na sẽ không gấp gáp bỏ đi như thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
TÙ NHÂN | Jeon Jungkook
Fanfic"Dù cho trời đất nghiệt ngã có sập, anh vẫn ở đây, luôn ở đây, dang tay sẵn sàng che chở và bảo vệ cho em tới suốt cuộc đời này!" "Joo Joo yêu dấu, chỉ cần em hạnh phúc, anh nguyện ý bán rẻ lương tâm cho thú dữ, đem cả chấp niệm và đời người, chỉ để...