Edit: Beden0302
Trong mắt Khuynh Nhan, Nhiễm Trầm luôn đối xử rất tốt với mình, nhưng điều đáng thất vọng là, Nhiễm Trầm đối với ai cũng tốt như thế...
Lúc trước Khuynh Nhan còn cho rằng, có lẽ tính cách của Nhiễm Trầm vốn là như thế, chỉ cần hai người ở bên nhau lâu thêm một chút, thì sẽ nước chảy thành sông thôi.
(Ý là Khuynh Nhan nghĩ chỉ cần cậu ở bên Nhiễm Trầm đủ lâu thì hắn ta cũng sẽ thích cậu ấy)
Mãi cho đến khi cậu gặp được Vân Thiển.
Thì cậu mới phát hiện, thì ra khi nhu tình thật sự, trong mắt người đó sẽ tỏa ra ánh sáng.
Suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng khi tiểu nhân nhi trên giường tỉnh dậy.
Vân Thiển chậm rãi mở mắt, cố hết sức kéo chăn ra, Nhiễm Trầm vừa sốt ruột vừa mừng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng đến nỗi khiến Khuynh Nhan tưởng mình đang gặp ảo giác.
"Có đau không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Cách hỏi han nhỏ nhẹ ân cần, xen lẫn ôn nhu mà Khuynh Nhan chưa từng trải nghiệm.
Vân Thiển yếu ớt lắc đầu, còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Nhiễm Thâm ngăn lại: "Đệ đừng nhúc nhích, tạm thời đừng nói gì hết, uống chút nước đã."
Nhiễm Trầm cẩn thận nâng đầu y lên, một chén nước ấm thôi mà cũng sợ y bị bỏng, nên nhẹ nhàng thổi thổi.
"Từ từ thôi... Đỡ hơn chưa?" Đôi mắt xanh ngọc bích tràn đầy đau lòng, hắn ta khẽ cau mày, làm lay động một vùng xuân thủy trong mắt.
(Thì vì Khuynh Nhan so sánh mắt Nhiễm Trầm đẹp như đại dương đó, mà mắt anh Trầm cũng màu ngọc bích nữa, nên mới so sánh vậy)
Vân Thiển từ trước đến nay luôn khéo hiểu lòng người, mặc dù đau đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, nhưng mặt mày vẫn tươi tỉnh, ngoan ngoãn gật đầu.
Khuynh Nhan trầm mặc đứng ở một bên hồi lâu, giờ lại thấy hơi ngượng ngùng.
Cậu tiến lên không được, trở về cũng không xong, ngoài mặt thì bình tĩnh chứng kiến hết thảy, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Mãi cho đến khi Vân Thiển nghi hoặc nhìn Khuynh Nhan, Nhiễm Trầm mới ôn tồn giải thích: "Ta nhờ Khuynh Nhan mấy ngày này mang thức ăn ngon cho đệ, được không?"
Giọng hắn ta tràn đầy lấy lòng cùng cưng chiều, trong đôi mắt xinh đẹp màu ngọc bích tựa đại dương phản chiếu sự kích động của chính hắn ta.
"Được." Vân Thiển mừng rỡ nhẹ gật đầu, bộ dạng yếu đuối cố giương khóe môi thật khiến người ta thương tiếc.
(Ai copy mà không có tâm thì sẽ mang luôn cả dòng này đi - beden0302-wattpad)
Trên mặt y không hề có vết thương nào, nhưng đột nhiên, sắc mặt vốn bình tĩnh của y lại tái nhợt khi nhìn thấy thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Y chấn kinh lui vào góc giường, lòng bàn tay nắm thật chặt chăm đệm dưới thân, hai mắt đỏ hồng.
Người đến chính là Dạ Quân Ly, người không hề lưu tình với y.
Khuynh Nhan bước lên trước, chặn lại bước chân của Dạ Quân Ly.
"Người đã bị thương thành cái dạng này rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Khuynh Nhan trong lúc tức giận, không hề khách khí với Dạ Quân Ly.
Dạ Quân Ly đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển không hề có chút lo lắng nào, khi mở miệng lại lộ ra ngữ khí tức giận: "Không chết, rất tốt!"
"Xuống đây!" Hắn đột ngột ra lệnh.
Đôi mắt Nhiễm Trầm mở to, muốn nói lại thôi, đáy mắt toát lên hàn quang.
Vân Thiển lại vẫn lủi trong góc tường không nhúc nhích, trái tim đầy thương tích tựa như rơi xuống vực sâu, lo sợ luống cuống không yên.
"Ta nói xuống đây! Đừng để ta nói lại lần thứ ba!" Thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, đông cứng tất cả khủng hoảng trong lòng Vân Thiển, y xê dịch thân thể, chịu đựng đau đớn khắp người, nhưng hai tay không có sức mà lại nặng nề ngã sấp xuống giường.
"Dạ Quân Ly! Ngươi đừng có mà quá đáng! Y..." Khuynh Nhan không nhịn được mà mở miệng, lại bị ánh mắt băng lãnh của Dạ Quân Ly làm cho câm nín.
Không ai có thể giúp Vân Thiển được, điều đó sẽ chỉ khiến tình hình của y càng tệ hơn thôi.
Vân Thiển cắn chặt răng, một lần nữa chống người dậy, từng bước khó khăn xuống giường, quỳ dưới mặt đất lạnh buốt.
"Hai người các ngươi lui xuống trước đi." Thanh âm không cho phép bất kỳ ai phản kháng của Dạ Quân Ly lần nữa vang lên, Nhiễm Trầm đang thất thần gần như mất không chế, lòng bàn tay rỉ máu.
Khuynh Nhan thấy tình hình không ổn, không quan tâm lôi Nhiễm Trầm đi, mắt không ngừng ra hiệu, thỉnh cầu hắn ta đừng không biết sợ mà đối kháng với Dạ Quân Ly.
Không ai biết Nhiễm Trầm đã hối hận biết chừng nào khi để Vân Thiển ra ngoài chuyến này...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] [Edit] Ma tôn hối bất đương sơ (Ma tôn hắn biết vậy chẳng làm)
RomanceTên truyện: 魔尊他悔不当初 Ma tôn hối bất đương sơ Tác giả: 一条会翻身的咸鱼 Một chú cá muối biết trở mình Thế loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, ngược trước sủng sau Giới thiệu: 【Ngược thê hết mình, truy thê hết hồn】 Rốt cuộc Dạ Quân Ly cũng thấy rõ mục đích c...