Chương 32: Ký ức dừng lại

1.3K 81 6
                                    

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ tựa như ngàn năm, phần dưới cánh tay bị ai đó nắm rồi dựa gục ngay bên cạnh. Người tôi có đủ thứ dây nhợ xung quanh, mùi thuốc sát trùng và cồn nồng nặc quá, eo ơi là bệnh viện sao. Tôi ghét nhất là phải đến đây, sao tôi lại nằm ở chỗ này.

Phần đầu tôi bị thứ gì đó bó chặt lại, tôi cố dùng tay sờ thử, giờ trông tôi chẳng khác gì xác ướp Ai Cập cả.

Cơn đau ở đâu ập tới làm tôi phải nheo cả mắt lại, tôi cần biết chuyện gì đang diễn ra. Người nằm cạnh chắc sẽ biết gì đó, tôi nhúc nhích phần tay đang bị giữ chặt, người kia cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy, khó khăn dụi mắt nhìn tôi.

"Mon, con bé tỉnh rồi ! Bác sĩ !!"

Là mẹ nhưng có gì đó là lạ, sao mẹ lại nhìn già thế này ? Nếp nhăn đầy cả mặt luôn rồi kìa. Mẹ chạy đi mất khi thấy tôi mở mắt ra, bố Aon ngồi ở ghế cũng từ từ lại gần, ông chắc vừa mới dậy nên vẫn khá lờ đờ.

"Mon, con ổn chứ ?"

Tôi định lên tiếng trả lời nhưng cổ họng tôi vô cùng  khô khan, chẳng thể phát ra âm thanh gì, chỉ đành gật đầu đáp lại lời bố.

"Tốt quá rồi, con gái của ta !"

Bố vuốt nhẹ phần đầu rồi hôn lên trán tôi, để ý mới thấy bố nhìn cũng già nữa, gì vậy ? Tôi vượt thời gian sao ? Tôi cố nâng cánh tay về gần phía mặt ông ấy. Bố nắm lấy rồi vuốt ve nó, cơn đau ở đầu tôi cũng dần dịu đi.

Một chú tuổi hơn 30 mà mọi người gọi là bác sĩ tiến lại gần chỗ tôi, chú ấy dùng đèn rọi vào mắt tôi để kiểm tra gì đó. Cả thân thể tôi không đủ sức để né đi, chỉ đành chịu trận.

"Cháu giơ tay phải lên giúp chú !"

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời chú ấy, rồi lại đến chân và mấy ngón tay cũng nhận được nhiệm vụ tương tự.

"Thật may vì không bị ảnh hưởng đến hoạt động ở các chi ! Chấn thương khá nặng nhưng ý thức của bệnh nhân vẫn còn tốt."

Chú ấy quay qua nói với bố mẹ tôi gì đó khá dài, có cả những từ ngữ chuyên môn tôi chẳng thể hiểu được.

"Cháu gái à, cháu tên gì ?"

"Kornkamon ạ !"

Bố mẹ nhìn nhau cười sau khi tôi trả lời được câu hỏi đơn giản kia.

"Vậy cháu bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì ?"

"Cháu vừa mới học xong lớp 3, vừa lên lớp 4 vậy là..tròn 9 tuổi ạ ! Đang là học sinh tiểu học."

"..."

Chú bác sĩ nhíu mày lại, lộ ra khuôn mặt căng thẳng. Bố và mẹ chẳng khá hơn, tôi thấy mẹ nhìn bố ngỡ ngàng rồi như sắp khóc mà gục vào người ông. Tôi vừa nói gì sai sao ?

"Vậy là sao vậy bác sĩ, con bé sao lại như vậy ?"

"Bố ! Con bị gì ạ ?"

Bố đầy lo lắng hỏi bác sĩ rồi quay sang tôi, tôi thắc mắc hỏi lấy thì chẳng nhận được câu trả lời.

"Tôi cần làm thêm vài xét nghiệm để biết chính xác hơn tình trạng của cháu ấy."

Chú bác sĩ cầm lấy tập giấy ghi thông tin đi cùng chị y tá ra ngoài, bỏ lại tôi và bố mẹ.

SAU NGÀY CHIA TAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ